Chuông leng keng~~Chuông báo giờ chuẩn bị vào thi đã vang lên, cả dãy lớp học tức khắc trở nên im lặng.
Nhạc Hỷ đang ôm túi văn phòng phẩm và gắng sức chạy lên chạy xuống các tầng lầu, nhưng vẫn không tìm thấy phòng thi của mình đâu, làm cô vô cùng lo lắng.
Phải biết rằng kỳ thi đại học lần này có liên quan đến tương lai của cả một người sau này!Nhưng nếu như bình thường nơi này đã quá quen thuộc nay dường như lại biến thành mê cung.
Dù cho cô có đi vòng quanh các phòng học trên tầng như thế nào đi nữa, vẫn không tìm được vị trí chính xác phòng thi của mình.
Mãi cho đến khi cô đang lo lắng đến mức sắp ngã quỵ, thì một bóng người cao gầy bất ngờ từ trên trời bay xuống, mặc bộ quần áo của chủ nhiệm giáo vụ, nói với cô bằng khuôn mặt đỏ thẫm quen thuộc: “Bạn học Nhạc Hỷ, em thi muộn rồi, đi theo tôi!”“Em thi muộn rồi, đi theo tôi!”“Đi theo tôi, đi theo tôi! ”Giọng nói của chủ nhiệm giáo vụ Vệ Thành theo vòng lặp vang lên, anh bước tới, xốc nách Nhạc Hỷ, trực tiếp túm cô rời đi.
Nhạc Hỷ điên cuồng quẫy đạp chân, vươn tay vào không khí níu kéo gào lên: “Không!! Để cho em đi thi!!!”Sau đó, người giãy nảy lên như một con cá chép, đối diện với đôi mắt tròn xoe long lanh của người em trai ở giường bên cạnh.
Hai đôi mắt hạnh giống hệt nhau tức khắc nhìn thẳng vào nhau, một đôi mắt thì vẫn còn đang kinh ngạc, đôi mắt còn lại thì tràn đầy tò mò.
Nhạc Hỷ lấy lại phản ứng trước, cô trấn tĩnh lại, sau đó lườm cậu nhóc kia: “Em nhìn cái gì mà nhìn? Ai cho em vào trong?” Nhạc Nhạc cười toe toét, thành thật giải thích rằng cha để cho cậu nhóc vào đây đánh thức chị gái dậy, sau đó ngây thơ hỏi: “Chị ơi, chị vừa rồi bị làm sao vậy? Đạp loạn xạ hết lên.
” Nói xong còn tự mình làm trò hề khoa chân múa tay.
Vừa làm, cái miệng nhỏ còn lảm nhảm không ngừng.
“Chị ơi, chị còn rưng rưng nước mắt nữa cơ, vừa gào vừa hét, huhuhu khóc đến mức thảm thương.
”“! ”Trên trán của Nhạc Hỷ vạch ra ba đường kẻ đen xì, cô ấn đầu cậu nhóc xuống, hỏi xem cô còn hét lên cái gì nữa không.
Nhạc Nhạc ngoan ngoãn nằm bò một bên giường, đầu không dám nhúc nhích, nắm tay dơ lên giống như đi học nói: “AA, để em đi thi! Em muốn đi thi!”Học xong, cậu bé chớp chớp đôi mắt ngây thơ hỏi: “Chị ơi, có phải hôm nay chị phải thi không ạ?”Nhạc Hỷ khóe miệng giật giật, cô sắp có kỳ thi nhưng không phải là hôm nay mà là hai ngày nữa.
Loại bài kiểm tra nhỏ này sẽ không khiến cô gặp ác mộng, nguyên nhân chính là do bóng đen của kỳ thi tuyển sinh đại học ở kiếp trước để lại cho cô quá nặng.
Lần đó, cô thi trượt nên đã để lại dấu ấn sâu đậm trong tâm trí non nớt của mình, khiến cô