“Đồng chí Vệ Thành?” Nhạc Hỷ đến gần thì nhìn thấy rõ ràng người đó, vô cùng ngoài dự liệu, thật không ngờ đến lại là anh.
“Đồng chí Nhạc Hỷ, xin chào.
” Vệ Thành đứng thẳng người và gật đầu.
Nhạc Hỷ ngạc nhiên, nói: “Anh biết tên của tôi.
” Có vẻ như lần trước cô vẫn chưa tự giới thiệu bản thân của mình.
Vệ Thành một tay đưa ra kéo cô vào trong quán trà cách gian, một bên trả lời rằng anh biết được từ chỗ người giới thiệu để đề phòng mọi tình huống không mong muốn, ví dụ như lần trước đã nhận nhầm người.
Thực ra là cô họ của anh đã hỏi thăm về cô và khi bà ấy gửi tin nhắn cho anh, anh đã hỏi cụ thể rồi.
Hai người gần như đều nghĩ đến bất ngờ lớn lần trước, không khỏi mỉm cười nhìn nhau, Nhạc Hỷ trêu ghẹo nói: “Lần này anh có chắc chắn không? Sẽ không lại nhận nhầm người chứ?”Vệ Thành nắm chặt nắm tay, ho khan một tiếng, mời cô ngồi xuống, dứt khoát nói: “Không nhận sai, tôi biết người tới là em.
”Ái chà, lời này có rất nhiều hàm ý đấy, những mấy ý nghĩa cơ!Suy nghĩ của Nhạc Hỷ thay đổi cô chợt thấy hứng thú nên nhướng mày và ngồi xuống ghế.
Vừa ngồi xuống, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bông hoa hồng nguyệt quý tươi rói, đóa hoa kiều diễm lấp lánh, cành lá xanh tươi toàn bộ được gói trong một bó giấy tao nhã, phía dưới cùng được nắm bởi một bàn tay thon dài nhưng to lớn và sẫm màu.
Nhạc Hỷ nhìn theo đôi bàn tay kia, tất cả những gì mà trong mắt cô nhìn thấy chính là yết hầu đang chuyển động lên xuống, đôi môi không dày không mỏng đang mím chặt, chiếc mũi cao và cuối cùng là đôi lông mày rậm trong đó vẫn không giấu được dấu vết của sự thấp thỏm và dè dặt.
Nhìn nhau trong chốc lát, không ai nói lời nào, nhưng có chút ý tứ muốn thể hiện đều im lặng.
Bông hoa được đưa lên trước mặt cô, như thể sẽ không từ bỏ cho đến khi nào đạt được mục tiêu.
Hương hoa nhàn nhạt bay lên chóp mũi, Nhạc Hỷ chợt mỉm cười, biết rõ nhưng cố ý hỏi: “Tặng tôi phải không?” Vệ Thành ừm một tiếng, đưa hoa về phía trước.
Trong lòng Nhạc Hỷ khẽ rung động, cô đưa tay đón lấy, cúi đầu ngửi lấy mùi thơm ngào ngạt của bông hoa, hỏi nó đến từ đâu, hình như cô ở trên đường không thấy có người nào mở cửa hàng hoa cả.
Vệ Thành ánh mắt lóe lên, chỉ nói là ở nhà trồng điều này làm cho Nhạc Hỷ vô cùng kinh ngạc.
“Trong nhà anh còn trồng hoa sao?”Còn là loại hoa hồng nguyệt quý mà cô vô cùng yêu thích!Ở kiếp trước, không một ai biết được, thực