Vệ Thành lập tức bơi đến kéo đứa trẻ lên lật người lại, miệng mũi mặt đầu hiện ra khỏi mặt nước, không quan tâm làm cái khác, lập tức quay người lại bơi về phía bờ.
Lúc này những người khác ở dưới nước cũng tụ qua đây, cùng giúp một tay nhấc đầu lên, hợp lực đưa đứa trẻ lên bờ.
Sau khi bà cụ nhìn thấy thì gấp rút xông qua, lại phát hiện vẻ mặt cháu trai lớn tái mét, cả người ướt sũng, im hơi lặng tiếng, giống như đã không ổn, cả người lập tức bị sốc, sợ hãi hét lớn: “Nhanh lên, nhanh cứu lấy thằng bé, người đến, mau cứu thằng bé đi, cầu xin mọi người cứu cháu trai của tôi, cầu xin mọi người…”Nói xong, người ôm lấy thân thể nhỏ của cháu trai mềm oặt trên mặt đất, đập đầu bang bang với mọi người.
Tất cả người xung quanh nhìn thấy đều không nhịn được, nhưng cũng không có năng lực, bởi vì mắt nhìn đứa trẻ kia rất giống đã bị chìm quá lâu, sợ là cứu cũng không cứu về được.
Nhạc Hỷ thấy như vậy không được, vừa muốn đi lên giúp, đã thấy Vệ Thành lại đoạt lấy đứa trẻ bị bà cụ giành đi về, sau đó nhanh chóng tiến hành cấp cứu.
Đồng thời, Nhạc Hỷ cũng không trì hoãn nữa, vượt qua đám người đi lên trước vội nói: “Mau, kiểm tra dị vật ở trong miệng và mũi trước, đặt người để ngửa đầu ra sau, làm hồi sức tim phổi và hô hấp nhân tạo…”Cô nói rất vội rất nhanh, rất nhiều những người khác đều không nghe rõ, thậm chí là không hiểu.
Nhưng hiển nhiên Vệ Thành hiểu điều này, lúc Nhạc Hỷ đang nói đã nhanh chóng làm hai bước đầu tiên, sau đó lập tức ấn xuống lồng ngực của đứa trẻ, làm hồi sức tim phổi.
Mọi người thấy anh làm như vậy, dần dần yên tĩnh lại, lo lắng lại hy vọng chờ đợi.
Bà cụ hồi phục lại từ trong cơn hoảng sợ tuyệt vọng, thấy vậy thì đột nhiên giống như nhìn thấy hy vọng, lập tức lăn bò tiến lên phía trước, cũng không dám tùy tiện quấy rầy Vệ Thành tiến hành cấp cứu, chỉ ở nằm ở một bên gọi cháu trai cưng.
Một lúc sau, Vệ Thành dừng tay lại.
Nhạc Hỷ không cần anh nói, lập tức hiểu ý nhắc bà cụ: “Mau véo miệng và mũi của cháu bà, thổi một hơi cho thằng bé đi.
”Bà cụ không biết nguyên do, nhưng ở trên tâm trạng hoảng loạn giống như vớ được cái cọc cứu mạng, dĩ nhiên là người khác nói cái gì bà ấy sẽ làm cái đó, gần như lúc Nhạc Hỷ vừa mới nói xong, bà ấy đã lập tức làm theo.
Đợi sau khi bà ấy thổi khí, Vệ Thành lại tiếp tục ấn ở chỗ đó, trên đầu có giọt nước không ngừng lên xuống dưới,