Vệ Thành suy nghĩ: “Anh ta như vậy chẳng lẽ muốn tạo ra mâu thuẫn xung đột gây hại sao? Suy cho cùng nhà chúng tôi đã sớm quyên tặng gia sản là nhân sĩ yêu nước, bây giờ được sửa lại án xử sai cũng chỉ thừa lại ngôi nhà, hoàn toàn không được tính là nhà tư bản, anh ta còn nắm lấy điểm này không buông, nhất quyết muốn đổ thêm dầu vào lửa, vì vậy tôi nghi ngờ anh ta là phần tử đặc vụ của địch!”Nói trúng phóc, mọi người vô cùng kinh ngạc!Lãnh đạo lập tức ra lệnh: “Mau chóng bắt anh ta lại, xin đồng chí cảnh sát điều tra rõ!” Không quan tâm có phải không, bắt trước đã lại nói, dù sao tuyệt đối cũng không thể để văn phòng bọn họ liên quan đến vấn đề này.
Đúng lúc, những đồng nghiệp khác trong trạm cũng nghĩ như vậy, vẻ mặt ngay lập tức kinh ngạc đổ xô lên, muốn bắt phần tử bị nghi ngờ là phần tử đặc vụ của địch này giao cho đồng chí cảnh sát, chứng minh trong sạch.
Lúc này đổi thành người thanh niên sợ bay màu, vội vàng né tránh rất nhiều ‘móng heo’ xông về phía anh ta, vừa giống con gà nhảy nhót ở trên bàn, vừa không quên lớn tiếng gào thét gà gáy kêu oan.
Đáng tiếc mọi người đều bị câu nói vừa nãy của Vệ Thành dọa, muốn chế ngự anh ta trước rồi lại nói, những cái khác toàn bộ không nghe không nghe.
Lúc này văn phòng ồn ào đến gà bay chó nhảy, đến khi mẹ con bà Khúc còn có một đồng chí cảnh sát khác tìm đến đây nhìn thấy thì chết đứng người, cứng mồm cứng lưỡi.
“Tình hình gì đây??!”Văn phòng ngành của chính phủ đang tốt, tại sao lại giống như cái chợ vậy, ầm ầm lộn xộn.
Một nhóm người đứng ở cửa ngây người nhìn thời gian, người thanh niên bị mọi người vi truy đổ tiết, cuối cùng cũng bị tóm gọn, trói tay trói chân bịt miệng giao đến tay cảnh sát Nhân dân.
Lúc này, lãnh đạo mới yên tâm hơn, quay người chú ý đến người ở ngoài cửa, nhìn một cái, lập tức đau đầu.
Lại là người lạ mang theo đồng chí cảnh sát tìm đến cửa!Những người khác rất nhanh cũng chú ý đến, đều không nhịn được trừng to mắt há hốc mồm, dồn dập nhìn về phía Vệ Thành, đoán rằng sẽ không hải đến tìm anh đấy chứ?Lãnh đạo căng da đầu đi lên thương lượng, sự thật chứng minh, đó là thật.
Mọi người đều im lặng, đồng cảm nhìn Vệ Thành một cái.
Vệ Thành: …Thực ra anh đã nhận ra bà Khúc, nghi ngờ bọn họ đến để cảm ơn anh đã cứu đứa trẻ nhà bọn họ, nhưng nghĩ đến mối quan hệ của hai nhà bọn họ, anh lại không khẳng định được có phải đối