Buổi tối Thẩm Thanh Nguyệt nói với Thẩm Mai: “Ngày mai chúng ta đi một chuyến lên huyện, thuận tiện thăm em ba.”Thẩm Mai ừ một tiếng.Hai chị em nằm trên giường, Thẩm Mai nhìn xà nhà trên đỉnh đầu, nói: “Hiện tại con bé còn chưa biết chuyện đâu, nếu biết, khẳng định sẽ cao hứng!”Thẩm Tú là em ba, năm nay 17 tuổi mới học năm cuối cấp hai.
Bởi vì trong nhà muốn giữ cô ở nhà làm việc, người khác sáu, bảy tuổi sẽ học tiểu học trong huyện, Thẩm Tú chín tuổi mới được đi học.Vốn dĩ khi tốt nghiệp tiểu học thì trong nhà đã không cho Thẩm Tú đi học nữa.Giáo viên của Thẩm Tú tìm tới, lúc này con bé mới tiếp tục được đi học! Vì chuyện này, ông bà nội lải nhải không ít, nói cái gì chưa thấy có ông bà nào nuôi cháu gái đi học.Muốn ba chị em các cô vĩnh viễn nhớ kỹ phần ân tình này.Theo ký ức của Thẩm Thanh Nguyệt, nếu không phân gia, sau khi cô bị gả đi thì sẽ đến lượt Thẩm Tú.
Cô bé cố gắng thi đậu cấp ba, lại trở thành lý do cho ông bà nội đòi lễ hỏi caoThẩm Thanh Nguyệt kiên trì muốn phân gia, chính vì không muốn xảy ra chuyện tương tự.Ba chị em các cô vì nhà mẹ đẻ làm trâu làm ngựa, đến phút cuối cùng còn bị ép tới giọt máu cuối cùng.
Gả các cô đi, ở nhà mẹ đẻ chưa được hưởng phúc bao giờ, đi tới nhà chồng tiếp tục chịu khổ.Cũng may, ông trời có mắt, làm Thẩm Thanh Nguyệt trở lại.Trong bóng đêm, Thẩm Thanh Nguyệt trợn tròn mắt, đầu óc vẫn luôn suy nghĩ đủ chuyện, phân gia chỉ là bước đầu tiên.
Cô muốn mua nhà, tuy rằng thôn trưởng cùng Đại Hoa thẩm đều khá tốt.Nhưng nhà thôn trưởng còn có hai người con trai.
Cả ba chị em các cô đều là phụ nữ, ở một thời gian con được, nhưng ở lâu cũng không tiện.Thẩm Mai ở bên cạnh cũng không ngủ, nghiêng mặt nhìn Thẩm Thanh Nguyệt một chút, nói: “Rõ ràng chị mới là chị cả, em còn giống chị cả hơn chị.”Lời này cô đã muốn nói từ ngày hôm qua rồi.Từ khi ba mẹ qua đời, thái độ của ông bà với các cô càng ngày càng không tốt.
Coi các cô như hạ nhân mà sai sử.Ba mẹ mới vừa qua đời, mỗi ngày Thẩm Mai đều khóc.
Chỉ hy vọng một giấc ngủ dậy có thể có kỳ tích xảy ra.Nhưng không có, hiện thực ép cô phải trưởng thành.
Cô là chị cả, tự giác nhận lấy gánh nặng chăm lo hai đứa em em gái, Thẩm Mai có thể chịu khổ, có thể chịu ủy khuất.
Chỉ cần hai đứa em gái sống tốt là được.Chuyện phân gia cô cũng chỉ dám nghĩ thoáng qua trong lòng, căn bản không dám nghĩ sâu.
Nhưng giấc mơ xa xỉ này, cư nhiên lại được Thẩm Thanh Nguyệt biến thành sự thật.Rõ ràng sự tình đều đã qua một ngày, nhưng Thẩm Mai vẫn có cảm giác bay bay không thật.
Loại cảm giác này thật tốt, làm cô thực