Lưu Ngọc tức giận công tâm: “Mày không gả, nằm mơ đi! Tao nói cho mày biết, chuyện mày kết hôn là do lão thái thái quyết định.
Để xây nhà mới.
Nhị thúc mày đã chọn xong gạch rồi.
Mày muốn gả cũng phải gả, không muốn gả cũng phải gả.”“Tam thẩm, các người có bản lĩnh hẵng xây nhà lớn.
Không có bản lĩnh thì đừng xây.
Bán cháu gái xây nhà, cũng không sợ già trẻ toàn thôn chọc vào cột sống của mấy người.” Chị cả Thẩm Mai nói, cô cũng tức giận không nhẹ.Lưu Ngọc cười nhạo một tiếng: “Bọn mày có thể quyết định?”Đáng tiếc nụ cười ác độc này không thể duy trì được vài giây, liền thét lên một tiếng chói tai.Thẩm Thanh Nguyệt cũng không nói mấy lời vô nghĩa, cầm cái cào phân dính uế vật bôi lên quần áo Lưu Ngọc.Lưu Ngọc nào còn tâm trí lo lắng chuyện khác.
Oán hận nhìn Thẩm Thanh Nguyệt một cái, thấy cái cào phân lại chọc tới.
Ngao một tiếng kêu to, sau đó chạy mất.Bà ta chỉ có hai bộ quần áo.
Bộ này là bộ tốt nhất, bị biến thành như vậy, vừa ghê tởm vừa tức giận.Nước mắt đều rơi xuống.
Trong miệng hùng hùng hổ hổ không ngừng, quần áo của bà ta!Trong nhà ầm ĩ.
Lão thái thái ở nhà giữa nghe được, đi ra chống eo mắng to: “Muốn chết à, cả ngày quỷ rống quỷ kêu.
Mẹ nó, một đám của nợ, cái gì cũng biết không làm, chỉ phá nhà là nhanh!”Đừng nhìn Lưu Ngọc kêu gào với Thẩm Thanh Nguyệt, nhưng trước mặt mẹ chồng đều tự giác thấp hơn một đoạn, vẻ mặt đưa đám nói: “Mẹ.
Mẹ xem con nha đầu chết tiệt Thẩm Thanh Nguyệt kia đi, làm hỏng quần áo của con, con mặc kiểu gì nữa, một bộ quần áo này tốn hơn hai mươi đồng tiền đấy.”Bộ quần áo này là quá khen thưởng của chồng bà ta khi bà ta Lưu Ngọc sinh được con trai.
Toàn thôn đều biết, bà ta đã sớm khoe khoang khắp thôn!Nói là khoe quần áo, kỳ thật chính là khoe mình sinh được một thằng con trai.
Hiện tại quần áo dơ bẩn như vậy, mặc kiểu gì nữa?Thứ này không giống thứ khác.
Dù giặt sạch, trong lòng cũng thấy vướng mắc.Lão thái thái nhìn thoáng qua liền chán ghét quay mặt đi: “Cô đứng xa tôi một chút.
Tới một con nhóc cũng không trị được.” Bà ta chán ghét Lưu Ngọc vô dụng.Lưu Ngọc vốn đang muốn lão thái thái làm chủ cho mình, để Thẩm Thanh Nguyệt bồi thường.
Nhưng đại phòng đã không thể bồi thường cho bà ta.Tưởng tượng đến lần này, bị thiệt cũng chỉ có thể nuốt vào, bà ta thật sự nhịn không được, nói: “Bán nó cũng đền không nổi!”Sau đó Lưu Ngọc phẫn nộ gọi con gái mình một tiếng: “Thẩm Chiêu Đệ, đi ra giặt quần áo cho tao.”Một cô gái gầy yếu đi ra, trầm mặc tiếp nhận bộ quần áo, giống như một thói quen.
Lúc trước chuyện giặt tã, lau dọn cho các em đều là cô làm.Rõ ràng