Ai biết, Thẩm Kiến Thành không hổ là con trai ruột của Từ Tú Chi, vừa nghe lời này, không lĩnh hội được ý tứ của Từ Hoa Cúc: “Nó thì buôn bán cái gì, nhưng đừng để người ta cười rớt răng!”Từ Hoa Cúc:……Từ Tú Chi tán dương nhìn con thứ hai một cái: “Đúng là con trai của ta, những người khác đều không hiểu gì cả.”Từ Tú Chi tổng cộng có 350 đồng, bị Thẩm Thiên trộm một đồng, lại bị ba chị em Thẩm Thanh Nguyệt lấy đi 300, tổng cộng chỉ còn dư lại bốn mươi mấy đồng.Cách ngày bán lương thực thu hoạch vụ thu còn mấy hôm, hiện tại chỉ như trứng chọi đá.Từ Tú Chi kêu nhị phòng đi về trước, giữ Lưu Ngọc ở lại, nói: “Chiêu Đệ cũng đã mười chín tuổi, Lai Đệ cũng 17 tuổi rồi có gì, cô có suy nghĩ gì không?”Đại phòng đã chia nhà, con gái trong nhà chỉ còn lại năm đứa nhà Lưu Ngọc.
Lưu Ngọc là người lười biếng gian manh, việc bà ta phải làm đều để mấy đứa con gái làmlàm.Bà ta nghe ra ý tứ của mẹ chồng, là muốn nhờ bà mối tìm nhà chồng.
Lưu Ngọc nói: “Mấy đứa nhỏ gầy gò như vậy.
Sợ là người ta không nhìn trúng.”Từ Tú Chi nói: “Ta mặc kệ, ba đứa nhà lão đại đã ra ở riêng rồi, cô bồi thường cho tôi ba đứa cháu gái khác.”Dừng một chút nói: “Gầy thì làm sao, nuôi mấy hôm thì mập lên.
Nói nữa, cô cũng không cẩn thận, Chiêu Đệ và Lai Đệ đều lớn như vậy, nếu không tìm nhà chồng sớm, quay đầu lại người tốt đều bị người khác chọn hết rồi.”Đối với Lưu Ngọc, Thẩm Thiên mới là bảo bối của bà, từ trước đến nay bà chưa bao giờ đặt mấy đứa con gái vào trong mắt, nói: “Con chỉ có một yêu cầu, mặc kệ lễ hỏinhiều ít ra sao, con phải cầm 300 đồng.”Từ Tú Chi cười nhạo một tiếng: “300, thật sự coi con gái mình là thiên tiên.
Nhiều nhất chỉ có một trăm đồng thôi, có lấy hay không.”Lưu Ngọc cũng không có nhiều tiền, một trăm đồng tiền cũng đủ mua không ít đồ ăn ngon, bà ta biết tính tình mẹ chồng, sợ lần này cự tuyệt thì tới một trăm cũng không có.
Đành phải đáp ứng.Từ Tú Chi trực tiếp tìm bà mối tốt hơn, nhờ bà mối tìm nhà chồng cho hai đứa cháu gái.
Không có yêu cầu gì khác, chỉ cần nahf tria chịu cho lễ hỏi nhiều.Bà ta nói trắng ra như thế, bà mối cũng cạn lời, uyển chuyển nói: “Lễ hỏi thì cũng có một mức nhất định, mấy nhà chịu bỏ lễ hỏi cao thì nhiều ít đều có chút vấn đề.”Từ Tú Chi nói: “Aiz, sinh hoạt đều như vậy.
Nhà ta thật vất vả nuôi lớn mấy đứa con gái, cũng không thể cho không người khác!”Bà mối vừa nghe bà ta nói như vậy, trong lòng biết khuyên cũng vô ích, đành phải đáp ứng.Thời buổi này có nữ không lo gả, bà cũng chỉ là bà mối, mẹ với bà nội người ta cũng chưa ý kiến,