Thẩm Thiên tuy rằng là cháu trai, nhưng bà ta không chỉ có một đứa cháu trao.
Lão thái thái giơ tay liền tát Lưu Ngọc một cái: “Tiện nhân, nếu thiếu tiền, xem tao có lột da của mày ra không.”Từ Tú Chi chạy nhanh vào nhà.Lưu Ngọc bị đánh một bạt tai, trên mặt nóng rát, lỗ tai cũng ong ong.
Lúc này cũng không rảnh lo những thứ khác: “Mẹ, không phải như thế.
Thẩm Thanh Nguyệt nói bừa.
Thẩm Thiên là cháu trai của mẹ, từ nhỏ mẹ nhìn nó lớn lên, nó sao có thể làm ra chuyện như vậy.”Kệ Thẩm Thanh Nguyệt kêu gào ra sao, Từ Tú Chi cũng không dừng bước chân.
Bà sốt ruột trở về đếm tiền, chỉ sợ 350 đồng kia cũng bị Thẩm Thiên lấy hết.Lưu Ngọc sợ hãi, hung tợn nhìn Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Đúng là đồ tiện nhân.”Thẩm Thanh Nguyệt biết Lưu Ngọc sinh năm cô con gái nên coi đứa con trai duy nhất như bảo bối, nói: “Thẩm có thể lớn tiếng một chút! Bà sinh ra một tên trộm.
Tới tiền của bà nội cũng trộm.”Tam thẩm Lưu Ngọc run run, sau đó lấy lại bình tĩnh nói: “Là mày trộm, xong đổ cho con trai của tao.”Cái đầu nhỏ không quá thông minh của bà ta, dưới áp lực cũng biết động não.Lão thái thái giấu tiền là chuyện bí mật, bà ta làm con dâu cũng không biết, sao Thẩm Thanh Nguyệt lại biết?Thẩm Thanh Nguyệt cũng không sợ, nói: “Chị, nhà ta có trộm, chị nhanh đi báo cảnh sát.
Dể cảnh sát đến điều tra xem rốt cuộc là ai trộm tiền!”Một câu trực tiếp chọc vào điểm mấu chốt của Lưu Ngọc.
Lưu Ngọc lập tức cứng họng.Chuyện này nếu nhà bọn họ tự giải quyết, nhiều nhất chỉ là chút việc nhà, nhưng nếu bị cảnh sát điều tra, lại truyền ra ngoài, đời này mặt già của bà ta đều không còn nữa.Ở trong thôn cũng sẽ bị người ta chọc cột sống.Từ Tú Chi đi ra đúng lúc nghe được lời này của Thẩm Thanh Nguyệt, sắc mặt không vui nói: “Được rồi, la hét ầm ĩ cái gì, còn ngại không đủ mất mặt!”Bà ta đi đếm tiền lẻ.
Chỉ thiếu một đồng.
Vừa thấy liền biết trẻ con làm chuyện này.
Tuy bị mất tiền, nhưng tổn thất không lớn.Từ Tú Chi mới định phát tác, liền nghe được Thẩm Thanh Nguyệt nói.
Trong lòng cho dù có một vạn cái không vui, cũng phải áp chuyện này xuống!Bà cũng cảm giác được cháu gái Thẩm Thanh Nguyệt không giống lúc trước.
Trong lòng hung hăng ghi một khoản nợ.
Lúc này không ép nó nữa.Ngược lại nói với Lưu Ngọc: “Cả ngày chỉ biết la lối.
Tôi thấy cô quá nhàn rỗi.
Ngày mai liền ra ruộng làm việc đi.”Lưu Ngọc ăn mệt, nhưng chuyện này liên quan tới con trai cũng chỉ có thể nén giận.Thẩm Mai thấy mọi người đi rồi, lúc này mới yên tâm nói: “Em cũng quá lỗ mãng.
Tam thẩm vốn nhỏ nhen, đắc tội bà ta, về sau……”Sợ là không có ngày lành.Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Trước