Ban đầu vốn định làm khoai tây bào sợi chua cay nhưng xem tình huống trước mắt chỉ có thể làm khoai tây xào cùng rau xanh, buổi tối nên ăn thanh đạm một chút.
Hứa Đào kêu Tiểu Nam đi giúp cô nhưng thật ra không có thể cho bé làm, cô tự mình nhóm lửa, sau đó dò hỏi Tiểu Cầm nơi để gạo lấy ra nấu cháo, cháo chín liền nhấc xuống để một bên tiếp tục xào rau.
Buổi tối chuẩn bị thật nhanh, cháo chín, đồ ăn cũng xào xong, Hứa Đào liền gọi chị em Tiểu Cầm ăn cơm.
“Thím cùng em trai ăn trước đi, chúng con không đói bụng” Tiểu Cầm rối rắm nhìn Hứa Đào.
Kỳ thật bụng cô bé đã réo từ lâu, nhìn các em cũng đã đói bụng, cơm trưa chỉ ăn lưng chừng, nhưng ba và mẹ không có nhà, nào dám dẫn bọn em gái ăn uống no đủ.
“Hiện tại đã khuya, con mang theo các em đến ăn đi, thím có nấu rất nhiều cháo, có để phần cho ba mẹ con nữa” Hứa Đào nào nhẫn tâm để bọn nhỏ đói bụng được, đặc biệt Tiểu Cầm ngoan như vậy cô nhịn không được mà đau lòng.
Diệp Tiểu Cầm vẫn lòng lúng túng không biết thế nào, Hứa Đào lại kiên quyết, hơn nữa còn là trưởng bối nên Tiểu Cầm không quá lì lợm, ngoan ngoãn dẫn các em ngồi vào bàn cơm.
“Thím để con đút cho em gái đi!” Diệp Tiểu Cầm thấy Hứa Đào đút cháo cho Tiểu Họa liền sốt ruột giành.
“Ngoan ngoãn ăn cơm cho thím” Hứa Đào nhìn tiểu cô nương nói dứt khoát một tiếng, giọng điệu uy nghiêm, ý bảo Tiểu Cầm tiếp tục ăn cơm.
Diệp Tiểu Cầm nghe lời cầm bát cháo lên ăn đồng thời gấp rau xanh cùng khoai tây Hứa Đào xào, ăn vào liền lập tức khen ngợi tay nghề Hứa Đào.
“Thím xào khoai tây thật ngon”“Ngon liền ăn nhiều một chút” Hứa Đào nghe vậy cười cườiDiệp Tiểu Cầm dùng sức gật đầu, tốc độ ăn cơm cũng nhanh để tranh thủ còn chiếu cố em gái, ăn xong cướp việc rửa chén với Hứa Đào.
Triệu Vệ Quốc cùng Ngô Tuệ đi bệnh viện thời gian khá lâu, thẳng đến bảy tám giờ tối với về tới nhà, đồng thời còn dẫn theo Diệp Chấn Hoa bị thương trở về, lúc này cánh tay của Diệp Chấn Hoa bị bó thạch cao, nhìn qua chính là gãy xương chứ không phải trật khớp thông thường.
“Em dâu hôm nay thật sự làm phiền em quá” Vừa vào cửa câu