“Chuyện gì?” Nhìn biểu tình nghiêm túc của nam nhân trước mặt Hứa Đào không khỏi nghi hoặc.
Triệu Vệ Quốc từ trong túi rút ra một quyển sổ tiết kiệm, đồng thời còn có một ít tiền mặt đặt lên bàn: “Đây là tất cả tiền mấy năm nay anh tiết kiệm được, trừ bỏ gửi về quê, còn lại 1200 đồng là do anh ra ngoài làm nhiệm vụ tích góp được.
Ngoài ra còn 500 đồng tiền mặt do bộ đội cấp viện trợ, đem tất cả giao cho em quản lý hết”.
“Nhiều như vậy!” Hứa Đào nhìn sổ tiết kiệm cùng mấy tờ đại đoàn kết có chút ngạc nhiên, không ngờ Triệu Vệ Quốc có nhiều tiền vậy nha, cũng không ngờ nam nhân trước mặt này không cứ như vậy mà đem toàn bộ tài sản giao cô.
“Đều giao cho em? Anh cứ vậy mà yên tâm giao cho em sao? Âm thanh Hứa Đào mang theo chút trêu trọc mà dò hỏi, nói xong còn hướng Triệu Vệ Quốc cười.
Triệu Vệ Quốc bị ánh mắt tươi cười của Hứa Đào làm cho lung lay, sau đó gật đầu: “Yên tâm” Đem tiền giao cho vợ con mình có gì không yên tâm.
“Vậy em đây cũng không khách khí nhận lấy” Hứa Đào duỗi tay lấy sổ tiết kiệm cùng mấy tờ đại đoàn kết: “Anh có muốn chừa lại một ít để tiêu xài hay muốn cất giữ riêng không?”“Anh không hút thuốc” Triệu Vệ Quốc lắc đầu, càng không hiểu cái gọi tiền riêng có ý nghĩa gì.
“Cho anh 100 đồng, đàn ông trên người phải có tiền mới được, em lưu lại 200 đồng để dự phòng có tiêu xài thì tiêu, còn lại xíu nữa đi bưu cục gửi tiết kiệm” Hứa Đào cầm mấy tờ đại đoàn kết, cảm thấy đem tiền đi gửi tiết kiệm sẽ an tâm hơn.
Thời này 100 đồng có thể mua được rất rất nhiều thứ, lưu lại 200 đồng dự phòng chắc đã đủ rồi, hơn nữa tiền mặt để ở nhà cũng không đảm bảo, gửi tiết kiệm thủ tục hơi phức tạp nhưng tương đối an toàn.
“Hai trăm đồng đó em đừng lưu lại, rảnh đem qua đưa nhà Hoa ca, tay anh ấy bị thương, mấy ngày nay sợ là cuộc sống không quá tốt”.
Triệu Vệ Quốc suy xét xong liền mở miệng nói.
Hứa Đào rũ mắt sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Được”.
Dù sao đây cũng là tiền của Triệu Vệ Quốc, muốn an bài thế nào là quyền của anh.
“Cảm