Đông tới xuân đi, rất nhanh đã tới vụ mùa gieo trồng.
Sau một kì nghỉ đông dài, các thôn dân đều khí thế ngất trời mà làm việc, hy vọng sắp tới có thể thu hoạch được vụ mùa bội thu.
Phía đông thôn, nhà họ Vu.
"Thím Ba, cô nhóm bếp đã được một tiếng rồi mà vẫn chưa cháy sao?" Con dâu cả nhà họ Vu là Lưu Thúy đang cán bột trên thớt, trào phúng nói.
Con dâu thứ hai là Ngưu Xuân Hoa cầm hai cây cải trắng từ bên ngoài đi vào, đặt lên thớt, sau đó âm dương quái khí nói: "Ai da, đây là tác phẩm mà thím Ba vất vả lắm mới làm ra, lát nữa hấp được bánh bao là tốt rồi!"
Âm dương quái khí là chỉ những người tính tình cổ quái, lời nói và cử chỉ kỳ lạ, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Con dâu thứ ba là Ngô Quế Hoa đang ngồi bên bếp lửa, đôi mắt đỏ hoe, oán giận nói: "Củi không cháy, em có thể làm thế nào."
Lưu Thúy nghe xong thì tức giận nói: "Vậy, cô không biết đi nhặt củi khô mà nhóm sao, càng ngày càng lười biếng chỉ biết lấy bừa một cái ở bên ngoài, còn muốn người khác phải giúp sao?"
Ngô Quế Hoa mím môi không nói lời nào.
Ngưu Xuân Hoa bĩu môi: "Thôi hai người đừng cãi nhau được không? Chúng ta đã phải về trước một tiếng để nấu cơm, lát nữa trời tối, mọi người trở về mà không có cơm ăn, lão thái bà lại nổi bão cho mà xem."
Mấy người không nói chuyện nữa, chuyên tâm làm việc, chỉ trong chốc lát sau một nồi bánh bao đã hấp xong, đồ ăn cũng xong.
Ngưu Xuân Hoa nhìn về căn phòng nhỏ bên trái của phòng chính nói: "Hai người nói, thím Tư nằm một ngày một đêm rồi, sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Đúng vậy, thật sự không cần mời bác sĩ sao?" Ngô Quế Hoa nói.
"Mẹ đã nói là không mời, cô mời sao? Cô chi tiền à?" Cô dâu cả không kiên nhẫn nói.
Ngô Quế Hoa ngượng ngùng cúi đầu nhóm lửa, không nói chuyện nữa.
* * *
Mà ở trong căn phòng nhỏ, Từ Thiên Lam đang nằm trên giường gỗ, cau mày, trên trán đổ mồ hôi, giống như vừa trải qua một cơn ác mộng.
Không biết qua bao lâu, cô đột nhiên mở hai mắt, lọt vào trong tầm mắt không phải là chiếc đèn chùm sang trọng ở nhà, mà là trần nhà thấp bé, dán nhiều tờ báo ở trên.
Nhìn xuống một chút là ô cửa sổ cũng bị dán giấy báo kín mít, vì vậy căn phòng này rất tối tăm.
Đầu óc Từ Thiên Lam trống rỗng, không phải cô đã chết rồi sao? Sao lại đến đây, đây là đâu?
Cô sinh ra đã bị bệnh tim, cho dù ba mẹ cô có là những nhà kinh doanh thành công, cũng không thể dùng tiền để đổi được sức khỏe cho cô.
Từ Thiên Lam giống như vô số người mắc bệnh tim khác, không thể chạy nhảy, không thể cười to, không thể muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.
Cô chỉ có thể bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện, cũng không thể ngăn cản cái chết đang dần tiến tới, có lẽ sinh mệnh của cô quá yếu ớt đi!
Nhưng, rõ ràng là cô bị bệnh tim tái phát mà mất mạng, vậy nơi này là đâu?
Từ Thiên Lam ngồi dậy, sau đó nhìn lại xung quang, cái này không quan trọng, quan trọng là cô vừa mới ngồi dậy liền nhìn thấy ở mép giường có một đứa nhỏ gầy như con khỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn, hai bím tóc rời rạc sắp bung ra đến nơi.
Đứa nhỏ hai mắt ngập nước, mở to, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cô.
Có điều, Từ Thiên Lam nhìn chưa được một giây đã bị đứa nhỏ nhào vào trong ngực, khiến cô không kịp trở tay: "Mẹ, hu hu hu.."
Còn chưa đợi cô phản ứng, lại nghe được một