Vào một buổi chiều, người nhà họ Vu đón tiếp một người khách.
"Đại nương có ở nhà không ạ?" lão Lý đẩy chiếc xe đạp của mình, phía sau còn cột một cái bao lớn, tay lái phía trước cũng treo một cái, đứng ở ngoài cửa gọi to.
"Ôi, có nhà có nhà, là lão Lý à!" Lão thái bà từ trong phòng đi ra, nhìn thấy đồ vật trên xe của lão Lý, vui mừng hớn hở chào hỏi.
Người này bà ta biết, là người cùng làm việc với con trai thứ tư của bà ta, lúc mới đi có bà ta có gặp qua một lần.
Lão Lý tên đầy đủ là Lý Đức Căn, là người ở thôn Trương Gia.
Thôn Trương Gia là thôn bên cạnh thôn Đông Lô, nhưng hắn vẫn đi bằng xe đạp.
Bởi vì hai bao Vu Đại Hải gửi, nếu xách bộ quả thực rất nặng.
Hắn về quê chủ yếu là thu xếp thủ tục nhập học cho con trai.
Trong nhà có một mẹ già, không thể làm nên hắn đành phải xin nghỉ phép về.
Sở dĩ hôm nay hắn mới tới là do hắn sợ không kịp nên đi làm thủ tục nhập học trước.
Hắn báo danh đã muốn mất hai ngày rồi, may mà trường học ở gần nhà, trong thôn đều là người quen, giáo viên trong trường cũng biết hoàn cảnh nhà hắn nên cũng không làm khó dễ hắn.
Làm xong thủ tục cho con trai, hắn mới yên tâm, lúc này mới làm chuyện mà người khác nhờ.
Cho nên hôm nay mới xách hai bao tải tới đây.
"Đại nương, Đại Hải nhờ cháu mang ít đồ dùng về cho vợ anh ấy, vợ Đại Hải có ở nhà không ạ?" lão Lý đem hai bao tải dỡ xuống.
"Cậu đưa cho tôi là được rồi, vợ nó đi ra ngoài, không biết lúc nào mới trở về!" lão thái bà thuận lời lẽ chính đáng nói.
Lão Lý khó xử nói: "Đi ra ngoài sao? Đi đâu ạ? Trong này còn có một lá thư, Đại Hải muốn cháu giao tận tay cho cô ấy!"
"Cậu sợ cái gì, tôi chuyển cho nó không phải được rồi sao, tôi cũng không biết chữ, còn sợ tôi đọc trộm thư à!" Lão thái bà nói đùa, trong lòng lại thầm nghĩ, cho bà ta xem bà ta cũng không muốn xem, sau đó lại hỏi: "Đại Hải không nhờ gửi cái gì khác sao?"
Những người ở bưu điện giao đồ mà con trai bà ta gửi về, có lúc là đơn hàng để bọn họ lên thị trấn lấy, thường thì sẽ chuyển tiền, cũng có lúc lấy tiền trực tiếp ở bưu điện.
"Có, còn có hai trăm tệ, là Đại Hải bảo cháu đưa cho thím." Lão Lý không phải là cố tình không nói.
Hắn nghĩ tiền thì phải vào trong nhà rồi mới lấy ra, đây đang ở trong sân, cứ thế là đưa ra sao được!
Có điều, người nhà này dường như không muốn mời hắn vào nhà.
Lão thái bà tiếp nhận hai trăm tệ, sau đó cất vào túi, giả vờ giả vịt nói: "Vậy, vào nhà uống chén nước đa?"
Chuyện làm xong rồi còn đi vào làm gì, cũng không thân quen, lão Lý từ chối nói: "Không cần đâu ạ, cháu còn phải trở về sớm."
Lão thái bà nở nụ cười: "Vậy khi nào rảnh thì lại tới chơi."
Lão Lý lắc đầu dắt xe đạp ra ngoài cửa, rẽ trái đi qua nhà Mã Đại nương, nhìn thấy Mã Đại nương đang đứng, liền dừng lại, chào hỏi: "Thím Mã vội vàng đi đâu à?"
Nhà mẹ đẻ của Mã Đại nương ở thôn Trương Gia.
Tuy rằng, thôn Trương Gia khá lớn nhưng toàn bộ người trong thôn đều là thân thích.
Bọn họ nếu ra ngoài mà có gặp nhau, đều sẽ chào hỏi một cái.
"Đúng vậy, cháu đi đâu về à?"
"Vâng, Đại Hải gửi ít đồ về nhà nhờ cháu mang về giúp, thím vội thì đi đi ạ, cháu đi trước." lão Lý đang muốn đạp xe, liền thấy ở cửa nhà Mã Đại nương, Đại Nữu và Tiểu Quyên đang chơi đùa, bé gái thì ngồi ở trên xe bốn bánh bằng trúc được đẩy, cười ha ha: "A, đây có phải là hai con gái của Đại Hải không ạ?"
"Đúng vậy! Mẹ bọn chúng lên thị trấn, nên thím trông giúp." Lão Lý nhìn vào sân nhà họ Vu một cái, đông người như vậy mà lại phải đưa tới gửi ở nhà Mã Đại nương.
Nhìn Đại Nữu đang cười khanh khách ở ngoài cửa, lão Lý liền đạp xe rời đi.
* * *
Lão thái bà đem tiền cất đi, sau đó cầm lấy túi đồ từ tay nhóm con dâu.
Lúc này nhàn rỗi không có viêc gì