Nhà cũ lâu ngày không có người ở, có mùi ẩm mốc, hơn nữa, nóc nhà, vách tường đều là mạng nhện.
Mặt đất cũng có mấy con bò sát ẩn nấp.
Từ Thiên Lam sáng sớm tỉnh lại, nhìn lên nóc nhà thấy một mảng mạng nhện, cảm giác giống như mình đang ở trong động Bàn Tơ.
Nhờ có Đại Nữu và bé gái mới khiến cô phục hồi tinh thần, hai đứa nhỏ đang chơi trò chơi trốn tìm.
Bé gái nằm ở đầu giường chớp chớp đôi mắt nhìn chị gái Đại Nữu, Đại Nữu cầm chiếc gối che mặt mình lại, bé gái tò mò nhìn hành động của chị.
Tiếp đó, Đại Nữu đột nhiên lấy chiếc gối ra, mở to mắt và miệng chọc bé gái, cứ như vậy lúc trốn lúc hiện, qua mấy lần, bé gái bị chọc cho cười "khanh khách".
Từ Thiên Lam sờ đầu hai con, định rời giường đi dọn dẹp lại căn nhà một chút.
Ngày hôm qua quá mệt mỏi, nên cô chưa kịp sửa sang gì.
"Tiểu Lam có ở nhà không?"
Cô vừa mới đứng lên, liền nghe thấy có người gọi, đây là tên gọi ở nhà sao? Vậy có thể là người quen?
Từ Thiên Lam sửa sang lại quần áo, đeo giày, vừa bước ra ngoài thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên, là ba của nguyên chủ, tên là Từ Chấn Hưng.
Từ Chấn Hưng mặc một chiếc áo khoác chần bông màu xám và một chiếc quần dài bằng vải cotton màu đen.
Ông đi một đôi giày độn bông Trung Quốc, trên lưng còn đeo một cái túi nhỏ, tóc tai bù xù, hơi thở gấp gáp, trên mũi là một chiếc mắt kính, có một chút dáng vẻ thư sinh.
À, quên nói, Từ Chấn Hưng trước kia là giáo viên dạy tiểu học, sau này nghỉ việc ở nhà làm nông.
Từ Chấn Hưng nhìn thấy Từ Thiên Lam rất cao hứng, ông đi vào nhà, bỏ túi đeo xuống, tìm một góc tường đặt xuống: "Ba nghe nói con ra ở riêng, nên đưa một ít bột ngô đến đây, con làm bánh mà ăn."
Từ Thiên Lam vẻ mặt nghi ngờ nhìn ông ta.
Từ Chấn Hưng thở dài: "Tại sao lại cãi nhau đến mức phải phân gia, con của con còn nhỏ như vậy, sau này con phải sống thế nào? Đại Hải đi ra ngoài làm thuê, chỉ có một mình con chăm sóc hai đứa nhỏ, còn phải trồng trọt, sao có thể quán xuyến được hết?"
Từ Thiên Lam nghe lời nói của ông ta thì giống như đang quan tâm đến cuộc sống của cô, nhưng cô lại hỏi: "Không sao đâu, ba không cần lo lắng!"
Từ Chấn Hưng quan sát ngôi nhà, thở dài nói: "Sao ba lại không cần bận tâm, nhà như thế này làm sao mà ở được.
Con cũng quá tùy hứng, ở nhà chồng chịu một chút ủy khuất thì đã làm sao, ai bảo con chỉ sinh được con gái, nhà người ta khó tránh được mà nói mấy câu.
Con nghe xong thì cũng coi như bỏ ngoài tai đi, tranh thủ sớm sinh một đứa con trai, ngày sau cũng sẽ tốt hơn.
Bây giờ cãi nhau đến nỗi phải phân gia, con cho rằng ra ở riêng thì sẽ tốt hơn à!"
Từ Thiên Lam trợn trắng mắt, đây mà là lời nói của ba ruột sao?
Cô đang định nói chuyện, liền thấy Từ Chấn Hưng nghiêm túc nói: "Tranh thủ còn chưa muộn, con nhanh chóng về nhà chồng xin lỗi ba mẹ chồng đi, đừng tùy hứng như vậy."
"Chuyện của con không cần ba phải quan tâm, hơn nữa là anh Đại Hải kiên trì muốn dọn ra ngoài, con cũng không khuyên được."
"Đại Hải muốn dọn ra ngoài cũng là do con xúi giục, nếu không, con ở nhà gặp chuyện gì làm sao mà nó biết được, chạy về liền đòi phân gia luôn?"
Từ Thiên Lam đúng là hết chỗ nói, hóa ra người này vẫn luôn biết cuộc sống của nguyên chủ ở nhà chồng, nhưng vẫn mặc kệ mà khuyên cô trở về.
Còn Từ Thiên Lam thẳng thắn nói: Được rồi, chuyện của con, ba đừng có xen vào, con còn có việc, ba về trước đi! "
Cho dù rất tức giận, nhưng những giáo dưỡng tốt đẹp của kiếp trước vẫn khiến cô không thể nói ra những lời quá đáng.
Từ Chấn Hưng sửng sốt, không nghĩ tới con gái sẽ