Ngón tay Vu Đại Hải run rẩy, trợn mắt há hốc mồm nhìn sự thay đổi của căn phòng.
Anh cảm thấy bản thân như đang bước vào một thế giới khác vậy.
Phong cách trang trí này không giống ở nông thôn mà giống như ở trên thành phố anh đã từng được nhìn thấy, sạch sẽ, xinh đẹp và thời thượng.
Anh thật sự không biết miêu tả nó như thế nào, vốn từ của anh khá ít ỏi.
Từ Thiên Lam vô cùng đắc ý, cô khoe khoang nói: "Thế nào? Có phải em trang trí rất đẹp không?"
Vu Đại Hải ngơ ngác gật đầu, quả thật rất đẹp.
Nhưng làm như thế này hết bao nhiêu tiền vậy? Hơn nữa, đây cũng không phải nhà của bọn họ, rất nhanh sẽ phải chuyển đi, mất nhiều công sức và tiền như vậy thật sự đau lòng.
Nhưng Vu Đại Hải không nói gì, chỉ cần vợ anh vui vẻ là được.
Tốn tiền thì sao chứ, hết thì anh sẽ kiếm lại là được.
Từ Thiên Lam nhìn thấy Vu Đại Hải ngẩn người.
Cô cứ nghĩ là do anh bị tác phẩm của mình làm chấn động, một bên cao hứng, một bên lôi kéo anh đi khắp nơi: "Anh nhìn chỗ này xem..
còn có chỗ này nữa.."
Vu Đại Hải bị Từ Thiên Lam lôi kéo, trên mặt tràn ngập ý cười.
Anh sợ vì bản thân không phát hiện ra những khổ sở mà cô phải chịu đựng, khiến cho trái tim của cô lạnh lẽo, xa lánh anh.
Vu Đại Hải quyết định sau này sẽ tận lực bù đắp lại cho cô, nhưng lại không nghĩ tới, chỉ mới hai ngày, cô đã tha thứ cho anh, vợ của anh quả thực rất thiện lương.
Hai vợ chồng "tham quan" xong căn nhà, liền đến nhà Mã Đại nương đón hai đứa nhỏ trở về.
Đại Nữu nhìn thấy ba, phi thường vui vẻ, thân mật cọ cọ, còn muốn ôm một cái.
Vu Đại Hải tất nhiên là nhiệt tình ôm con gái, không nỡ buông tay.
Anh cũng rất muốn ôm bé gái nhưng hiện giờ bé còn quá nhỏ, không quen anh.
Bé không cho anh hôn, vừa động vào một cái là khóc toáng lên.
Vu Đại Hải chỉ đành rút tay về, tiếp tục ôm Đại Nữu.
Một nhà bốn người trở về nhà, Vu Đại Hải liền đề nghị chuyển nhà.
"Chuyển nhà sao? Dọn đến thành phố ạ?" Từ Thiên Lam cao hứng nói.
Tuy cô không chán ghét nông thôn nhưng ở nông thôn thực sự không thuận tiện.
Đầu tiên, bồn cầu tự hoại là một vấn đề lớn.
Từ Thiên Lam rất thích sạch sẽ, đối với vấn đề đi vệ sinh ở nông thôn là một tra tấn đối với cô.
Vu Đại Hải nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của vợ, có chút xấu hổ: "Không phải, anh đã nghỉ việc, không còn làm việc ở đội xây dựng nữa."
Hóa ra, sau khi Vu Đại Hải trở về đội thi công, anh đang định nói với chú Lục chuyện của vợ con mình, thì chú Lục đã tìm bọn họ nói chuyện.
Công trình mà đội thi công của bọn họ đang làm sắp hoàn thành, tiếp theo sẽ đi tới tỉnh khác làm công trình tiếp theo.
Đội xây dựng của bọn họ ở trong thị trấn cũng được tính là một đội khá có tiếng tăm.
Nhưng cũng chỉ là đi theo sau công ty xây dựng vào nam ra bắc ăn một bát canh mà thôi.
Nếu không, bọn họ làm sao có thể nuôi được người trong nhà.
Vì vậy, Vu Đại Hải cảm thấy rất khó xử.
Vốn dĩ, anh định tiếp tục làm ở thành phố T một thời gian nữa, không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải chuyển đi.
Nhưng thân thể của vợ không được tốt, hai đứa bé còn quá nhỏ.
Nếu anh lại đi xa thì làm sao bây giờ?
Mấy ngày nay, anh vẫn làm việc bình thường, tính toán nhận được tiền công sẽ nghỉ việc.
Cuối cùng công trình cũng hoàn thành, Vu Đại Hải đi tới tìm chú Trương Lục, nói rõ ý định của mình.
Anh muốn xin nghỉ việc về nhà.
Tuy làm việc ở đội xây dựng rất vất vả nhưng lại kiếm được nhiều tiền.
Chú Trương Lục là người phúc hậu, chưa bao giờ khuất nợ tiền công, nên rất nhiều người muốn đi theo chú ấy.
Chú Trương Lục nghe thấy chuyện của anh cũng tỏ vẻ thông cảm, phù lão huề ấu (*) cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Vì thế, chú Lục thanh toán hơn một tháng tiền công cho Vu Đại Hải, để anh về nhà.
Vu Đại Hải sống chết không chịu nhận, anh không có thói quen lấy tiền của người khác.
Nhưng chú Lục lại nói: "Thằng nhóc này, đây là tiền mà cháu nên nhận được, trở về cùng vợ và con cái sống thật tốt."
(*) Phù lão huề ấu: Dìu già dắt trẻ, trong nhà có người già, trẻ nhỏ.
Vu Đại Hải từ chối không được, đành nhận lấy.
Từ Thiên Lam vừa nghe thấy không phải chuyển vào thành phố, liền nghi ngờ hỏi: "Vậy, chúng ta chuyển đi đâu?"
Vu Đại Hải nói: "Ban đầu, anh định để ba mẹ con em ở trong thôn một thời gian, còn anh sẽ lên thị trấn tìm việc.
Sau khi thu xếp xong hết mọi chuyện, sẽ về đón mọi người.
Nhưng hôm nay xảy ra việc này, anh cũng không yên tâm để mẹ con em ở đây.
Ngày mai, anh sẽ lên thị trấn tìm phòng, sau đó chúng ta liền dọn lên."
Mặc kệ chuyển đi chỗ nào, chỉ cần