"Điềm nhi, đợi anh với." Vu Đại Quân đuổi theo Ngô Quế Hoa đang cầm bọc đồ đi ở phía trước.
Điềm nhi là nhũ danh của Ngô Quế Hoa, đây cũng là cách gọi thân mật của Vu Đại Quân dành cho cô ta.
Ngô Quế Hoa đang bước nhanh ở phía trước, nghe thấy câu này liền ngừng lại, trên mặt không có cảm xúc gì quay đầu nhìn chồng.
Vu Đại Quân chạy hai ba bước liền tới bên cạnh Ngô Quế Hoa, đưa tay cầm lấy bọc đồ trên vai cô ta.
Ngô Quế Hoa miễn cưỡng để anh ta giành lấy, Vu Đại Quân cười tươi.
Hai người ngồi xe ô tô trở về nhà, Ngô Quế Hoa nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khẽ nói: "Đại Quân, chúng ta ly hôn đi."
Trong xe có chút oi bức, Vu Đại Quân cầm tờ giấy quạt cho hai người, vừa nghe thấy những lời này, tờ giấy đang cầm trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất: "Em nói cái gì?
" Ly hôn cái gì! Chỉ là không thể sinh con mà thôi, không có vấn đề gì.
Anh có nhiều anh em như vậy, anh cả, anh hai đều có con trai, nhà chúng ta cũng không tuyệt hậu.
"Vu Đại Quân sốt ruột, lớn tiếng nói.
Ngô Quế Hoa đẩy anh ta một cái, nhỏ giọng nói:" Anh nói to như vậy làm gì, sợ người khác không biết à.
"
Nghe được tiếng nói, những hành khách khác đều quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Sau đó, chuyện không liên quan tới bọn họ nên không để ý tới nữa.
Vu Đại Quân cũng biết mình lỗ mãng, dù sao đây cũng không phải chuyện hay ho gì, không thích hợp để nói với người khác.
Vì thế, anh ta xấu hổ, cố gắng nói thật nhỏ:" Tại vì anh sốt ruột mà! "
Thực ra, Ngô Quế Hoa cũng không muốn ly hôn.
Cô ta mặc dù không thích Vu Đại Quân nhưng tên này lại đối xử với cô ta rất tốt.
Ngô Quế Hoa chỉ muốn thử anh ta một chút, xem sau khi biết cô ta không có khả năng mang thai thì thái độ của Vu Đại Quân sẽ như thế nào.
Không ngờ, anh ta có thể thông cảm cho cô ta, nếu bảo không cảm động thì có chút giả dối.
Vì thế, Ngô Quế Hoa từ tốn nói, biểu hiện sự áy náy với Vu Đại Quân và gia đình nhà chồng.
Vu Đại Quân thấy cô ta không nói đến chuyện ly hôn nữa, cho nên Ngô Quế Hoa nói cái gì anh ta cũng cho là đúng, còn liên tục an ủi cô ta.
Hai người bọn họ đi xe công cộng về tới thị trấn Thanh Khê, tiếp tục chờ xe để về thôn.
Nếu không có xe, chỉ còn cách đi bộ, thường thường đi bộ về sẽ nhiều hơn.
Lúc đi ngang qua cửa hàng quốc doanh, Ngô Quế Hoa nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc:" Ơ, kia không phải là vợ chú Tư sao? "
Hôm nay, Từ Thiên Lam tới xem tình hình kinh doanh của cửa hàng, thuận tiện cũng đưa bánh ngọt tới.
Ngày hôm qua, cô đã nói cho Vu Đại Hải về công việc kinh doanh của mình.
* * *
Vu Đại Hải vui vẻ nói:" Em thích làm bánh ngọt hay là thích ăn bánh ngọt? À, anh biết rồi, chắc chắn là em muốn ăn loại bánh Hạch Đào mới ra.
Em chờ, qua hai ngày anh sẽ mua cho em.
"Vu Đại Hải mặc một chiếc áo ba lỗ mới, giọng nói nhẹ nhàng.
Từ Thiên Lam nhìn bộ dáng không thèm để ý của Vu Đại Hải, nhướng mày nói:" Anh đừng có mua, lãng phí tiền.
"
" Không~sao.
"Vu Đại Hải cố ý kéo dài chữ" không ", không để bụng nói.
" Hừ, anh đừng có mua, em muốn ăn sẽ tự làm.
"
" Vợ à, món em làm khẳng định rất ngon, nhưng bánh ngọt này người ta tranh nhau mua, chắc chắn hương vị không tầm thường.
Anh cũng muốn ăn thử.
"
" Bánh đó là em làm.
"
" Hả? "
Vu Đại Hải cho rằng vợ tiếc tiền, muốn tự mình làm.
Anh dự định sau này sẽ chăm chỉ làm việc, tương lai có thể mua đủ loại bánh ngọt cho cô ăn.
Không nghĩ tới câu chuyện lại chuyển biến bất ngờ như vậy, không kịp chuẩn bị tinh thần.
Vu Đại Hải cẩn thận hỏi:" Em làm à? "
Từ Thiên Lam gật đầu:" Đúng thế.
"
Sau đó, cô đem mọi chuyện nói tỉ mỉ cho Vu Đại Hải nghe.
Bao gồm chuyện các giai đoạn để thực hiện ra nó.
Chuyện kiếm lời được hai trăm tệ lúc trước cũng nói rõ, chỉ không nói cho anh biết cô có không gian.
Không phải cô không tin tưởng anh, kiếp trước ngay cả ba mẹ, cô cũng không nói.
Từ Thiên Lam cảm thấy đồ vật huyễn huyền như vậy, tốt nhất nên giữ ở trong lòng thì hơn.
Nghe xong những lời Từ Thiên Lam nói, Vu Đại Hải im lặng rất lâu.
Anh ngồi ở bậc thang, yên lặng lấy một điếu thuốc ra hút.
Thực ra, Vu Đại Hải không hay hút thuốc lá.
Chuẩn bị thuốc lá cũng là để thuận tiện lúc làm việc bên ngoài.
Anh hút loại thuốc rẻ tiền nhất chỉ hai hào một hộp.
Bởi vì ít khi hút, nên mới hút hai hơi, anh đã bị sặc.
Từ Thiên Lam vỗ vào lưng của anh:" Không hút được thì đừng có hút.
"
Vu Đại Hải nhân cơ hội nắm lấy tay của Từ Thiên Lam:" Vợ à, sao em lại tài giỏi như vậy chứ? "
Từ Thiên Lam:"...!"
" Anh cảm thấy rất áp lực.
"Vu Đại Hải cười nói.
"...!"
Ngày hôm sau, Vu Đại Hải lại đi ra ngoài làm