Vu Đại Hải đạp xe suốt một chặng đường về phía Bắc, vừa đói vừa khát, trên đường không có một bóng người, chỉ có anh và một chiếc xe đạp.
Càng đi về phía trước, trong lòng Vu Đại Hải càng nặng nề.
Con đường này là con đường chính dẫn đến thành phố T.
Ngày thường đều là những xe ô tô lớn đi qua, không có người đi bộ, hiện giờ chỉ có một mình anh và một chiếc xe đạp, xung quanh không có chỗ dừng chân.
Tối nay, anh cũng chỉ còn cách ngủ đại trên đường cái, hơn nữa còn bị đói.
Vu Đại Hải không biết đứa nhỏ trong thôn nói có đúng không, nhưng bây giờ anh không có phương hướng nào khác, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Hai gã đàn ông dừng chiếc xe vận tải cũ nát lại, lẩm bẩm không biết nói với nhau cái gì.
Sau đó, có một tên đàn ông gầy gò trong đó bước ra, đi thẳng đến chỗ của Từ Triển Bằng.
Tên đàn ông này mặc một cái áo khoác kẻ sọc rộng thùng thình ở trên người, tóc trên đầu thì giống như cái ổ gà, lúc cười lên lộ ra hai hàm răng vàng khè, hắn còn tự cho rằng đó là biểu hiện sự hòa ái dễ gần: "Em trai, em ở đây một mình làm gì vậy?"
Từ Triển Bằng tháo đôi giày vừa mới đi vào, lộ ra đầu ngón chân to, chớp chớp đôi mắt nói: "Ai bảo anh là em đi một mình? Ba em đang ở dưới kia bắt cá kìa."
Từ Triển Bằng giơ tay chỉ về phía trước, ở đó vừa hay có một cái cây cầu.
Cây cầu này cao khoảng ba, bốn mét, bên dưới là một dòng sông nước chảy khá chậm và xung quanh là những cây ngô mọc rất tốt.
Con đường này không gần thôn làng nào, nhưng vẫn có vài mảnh ruộng thưa thớt, cho nên thỉnh thoảng vẫn có người làm việc trên đồng.
"Mặc áo kẻ sọc" nhìn theo cánh tay của Từ Triển Bằng chỉ, thì thấy thấp thoáng ở trong ruộng ngô dưới cây cầu có một cái mũ rơm, không biết có phải người ba mà thằng nhóc này nói hay không.
"À, thế à, ba của em sao lại để em một mình ở lại đây, ở dưới đó có cá à?" "mặc áo kẻ sọc" lại hỏi.
"Có hay không làm sao mà em biết được, em có đi xuống dưới đâu?" Từ Triển Bằng bĩu môi nói: "Anh đi xuống nhìn xem chẳng phải sẽ biết à?"
"Mặc áo kẻ sọc" xấu hổ, hắn dừng lại một lát rồi nói: "Anh không biết bơi." Nói xong, hắn cũng không thèm để ý tới Từ Triển Bằng nữa, quay người đi về phía chiếc xe ô tô.
"Đại ca, thằng nhóc kia đi cùng với người lớn." "mặc áo kẻ sọc" trở lại xe, nói với người đàn ông mập mạp ngồi trên ghế lái.
"Người ở đâu? Sao tao không nhìn thấy, không phải chỉ có một mình nó à?"
"Ban đầu em cũng tưởng thế." "mặc áo kẻ sọc" chỉ tay về phía dưới cầu, nói: "Kia kìa, có một người, đang đội mũ rơm ấy."
"Hừ, mẹ nó, cứ tưởng là kiếm được thêm một đứa nữa, vậy đi thôi, tránh gặp rắc rối." Người đàn ông mập mạp mắng một câu, sau đó bảo tên đàn em lên xe.
Từ Triển Bằng nhìn "mặc áo kẻ sọc" lên xe, mới nhẹ nhàng thở phào.
Cậu bé ôm chặt bánh bột ngô trong lồng ngực, dậm dậm châm, nhìn theo đối phương lái xe rời đi.
Vu Đại Hải đạp xe đạp, nhìn cánh đồng ruộng hai bên đường càng ngày càng ít, trái tim cũng càng thêm lo lắng, đạp xe qua mấy cánh đồng, lên mấy sườn núi, lại nhìn thấy cây cầu phía trước.
Hai gã đàn ông kia vừa mới khởi động xe được hai bước liền quay xe lại, bởi vì gã mập kia nhìn thấy bên dưới ruộng ngô kia là một bù nhìn đội mũ rơm: "Mẹ nó, mày đúng là thằng ngu, đâu là người thật, đâu là người giả cũng không phân biệt được à?"
"Mặc áo kẻ sọc" nhếch mép một cái: "Xa như vậy, em làm sao mà nhìn thấy rõ được."
Hai gã đàn ông nhanh chóng lái xe quay trở lại, Từ Triển Bằng nhìn thấy tình huống không tốt, vội vàng quay đầu chạy, vừa nãy lúc đi ngang qua sườn núi, cậu bé có nhìn thấy một con đường mòn.
Có điều, chân cậu bé ngắn, nên tốc độ rất chậm, hơn nữa cả ngày hôm nay đi bộ một ngày rất mệt mỏi, nào còn sức lực gì nữa.
Hai gã đàn ông dừng xe, không tới hai bước liền tóm được Từ Triển Bằng.
"Được lắm, thằng nhãi ranh, mày dám lừa ông đây, mày tưởng ông đây ngu à." "mặc áo kẻ sọc" mở mồm nói những lời tục tĩu, hai hàm răng vàng khè càng lộ rõ.
Hắn vừa bị đại ca mắng là đồ ngu, nên trong lòng tức giận.
"Buông tôi ra, buông tôi ra, a, cứu với." Từ Triển Bằng bị người ta xách lên như một con gà con, lá gan dù lớn đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, bị "mặc áo kẻ sọc" dọa cho, cậu bé lớn tiếng kêu cứu.
"Đồ vô dụng,