Mặc dù cái mương này đã khô cạn nhưng cành cây khô lại không ít.
Cơ thể bị cành cây đâm bị thương nhiều chỗ cũng không đáng lo, nguy hiểm nhất là lúc xe tải đụng vào khiến chân của anh ta bị gãy, đầu thì đập vào một khúc gỗ to, khiến cho hôn mê bất tỉnh.
Vu Đại Quốc hôn mê rất lâu, may mà có người trong thôn đi qua, nhận ra anh ta liền vội vàng chạy đến nhà họ Vu báo tin, lúc này người nhà họ Vu mới tới đưa anh ta trở về nhà.
Gạo và mì bị xe vận tải đâm tung tóe, xe đạp thì nát bét.
Lưu Thúy đang ở nhà nấu cơm, nghe thấy tin này thì đầu choáng, mắt hoa.
Bác sĩ đến khám bảo bọn họ nhanh chóng đưa Vu Đại Quốc vào bệnh viện, nếu không cấp cứu kịp thời thì Vu Đại Quốc sẽ bị què, hơn nữa vết thương trên đầu còn chưa biết có nghiêm trọng không, có nguy hiểm đến tính mạng hay không.
Lưu Thúy nghe xong thiếu chút nữa thì ngất xỉu, cái gì, còn nguy hiểm tới tính mạng sao?
Cô ta cũng biết cần phải nhanh chóng đưa chồng tới bệnh viện, nhưng cô ta không có tiền!
Bình thường kiếm được tiền đều phải nộp lên cho mẹ chồng, mặc dù cũng lén có chút tiền riêng, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có hai trăm tệ, Lưu Thúy biết mẹ chồng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Lão thái bà yêu thương đứa con của mình, nhưng cũng không nỡ chi tiền, sau khi cân nhắc hai vấn đề, bà ta không thể nhìn thấy đứa con trai lớn đi tìm chết, đành phải cắn răng lấy ra một nghìn tệ để đưa Vu Đại Quốc đi bệnh viện.
Nhưng người bị thương còn chưa kịp đưa lên xe, thì hai phòng còn lại liền có ý kiến.
Hai đứa con trai thì không nói làm gì, dù sao Vu Đại Quốc cũng là anh cả của hai người, hiện tại nguy hiểm tới tính mạng nên lão thái bà chi tiền ra không ai có ý kiến.
Chính là hai cô con dâu thì lại không đồng ý, đặc biệt là Ngưu Xuân Hoa, cô ta tức giận, giậm chân nói: "Mẹ, mẹ lấy hết tiền ra dùng, vậy sau này chúng ta sống như thế nào, mấy đứa nhỏ không phải vẫn còn phải đi học sao? Nếu mẹ dùng hết tiền cho anh Cả, thì không phải nhà chúng ta sẽ chết đói à?"
Kinh tế của nhà họ Vu không tốt, ngoại trừ gia đình của Vu Đại Hải thì trong nhà còn mười một người.
Mỗi ngày phải chi tiêu ăn uống, học phí và các loại phí tổn khác, chỉ dựa vào mấy mẫu đất kia cũng chỉ miễn cưỡng sống qua ngày.
Mấy năm nay có tích cóp được một chút tiền, tất cả đều là của Vu Đại Hải đưa cho, Ngưu Xuân Hoa đoán chừng phải đến một, hai nghìn tệ.
Lần này chi ra một nghìn tệ, vậy cả nhà phải sống thế nào đây.
Không thể không nói, Ngưu Xuân Hoa lo lắng cũng có cái lý của cô ta.
Lúc cô ta nói tới chuyện này, mọi người đều im lặng, Ngô Quế Hoa ở bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng thế mẹ ạ, vẫn là để bác sĩ trong thôn chúng ta khám cho anh Cả đi, chúng ta không có đủ tiền để đi bệnh viện đâu!"
Trong nhà có bao nhiêu tiền, lão thái bà là người rõ ràng nhất, đúng như những gì Ngưu Xuân Hoa suy đoán, xác thật không có nhiều.
Bà ta vẫn còn ít vốn ban đầu, nhưng cũng không có nhiều, cho nên vừa rồi bà ta mới do dự.
Nhưng tính mạng của con trai cả đang gặp nguy hiểm, chuyện về sau cứ để sau này rồi tính.
Lưu Thúy cảm thấy tính mạng của Vu Đại Quốc đang ở quỷ môn quan, mà người trong nhà lại vì chút tiền định bỏ mặc chồng cô ta.
Nếu không có Vu Đại Quốc thì cuộc sống của cô ta và hai đứa con trai cũng sẽ sụp đổ.
Lưu Thúy chỉ vào Ngưu Xuân Hoa và Ngô Quế Hoa nói: "Các cô còn là con người không, chúng ta sống cùng nhau dưới một mái nhà nhiều năm như vậy, cho dù không cùng huyết thống, thì cũng có chút tình thân, vậy mà các cô lại muốn nhìn Vu Đại Quốc chết đi, các cô đúng là súc sinh!" Nói xong, cô ta lao tới cào cấu khuôn mặt của hai cô em dâu.
Lập tức trong nhà trở nên hỗn loạn, vừa hay Vu Đại Hải bước vào nhìn thấy một màn này.
Anh thấy anh Cả còn đang hôn mê bất tỉnh, liền quát lớn: "Còn có thời gian ở đây mà cãi nhau, nhanh đưa anh ấy tới bệnh viện đi."
Cuối cùng, Vu Đại Quốc cũng được đưa tới bệnh viện, nhưng chỉ có một nghìn tệ lão thái bà chi ra và hai trăm tệ của Lưu Thúy, căn bản không đủ, nhìn đến số tiền nhập viện là ba nghìn tệ, mọi người đều choáng váng.
Hai phòng còn lại cũng có giấu chút tiền riêng, nhưng Ngưu Xuân Hoa và Ngô Quế Hoa nhất quyết không chịu thừa nhận, nên bọn họ sẽ không lấy ra.
Cho dù Lưu Thúy có cầu xin thế nào, hai người này cũng không chịu giúp đỡ, cuối cùng còn phủi tay rời đi.
Lão thái bà cắn chặt răng, cho dù có lấy ra hết số tiền bà ta có thì cũng không đủ, huống hồ gia định bọn họ vẫn còn phải ăn cơm.
Bác sĩ ở bệnh viện yêu cầu bọn họ nhanh chóng làm phẫu thuật, nếu không cái chân của Vu Đại Quốc sẽ không thể cứu được nữa.
Lúc Lưu Thúy đang lâm vào tuyệt vọng thì Vu Đại Hải nói để anh nghĩ cách, lúc này cô ta mới có chút hy vọng.
"Trách không được lúc chị dâu nhìn thấy em lại khách khí như vậy." Từ Thiên Lam bất đắc dĩ lắc đầu.
"Haiz, bình thường tính tình của chị ấy có chút nóng nảy, không phân biệt tốt xấu, nhưng bản chất cũng không đến nỗi nào." Vu Đại Hải thở dài nói.
Từ Thiên Lam gật đầu: "Ngưu Xuân Hoa và Ngô Quế Hoa cũng thật quá đáng, vậy mà anh Hai và anh Ba của anh cũng mặc kệ."
"Hừ, đức hạnh của bọn họ cũng giống vợ