Từ Chấn Hưng vừa bước ra khỏi nhà của Từ Thiên Lam thì liền hối hận vừa nãy đã cự tuyệt quá kiên quyết.
Triển Bằng có thể được đi học ở trên thị trấn là một chuyện tốt, nhưng Từ Thiên Lam muốn ông ta đồng ý chuyển hộ khẩu thì trăm triệu lần ông ta không làm được.
Haiz!
Từ Chấn Hưng thở dài, dẫn Từ Triển Dục đến nhà của Từ Thiên Tinh.
Cả hai đều đi bộ, lúc đến nhà Từ Thiên Tinh thì vừa đúng giờ cơm trưa, thế là bọn họ lại ở lại ăn một bữa.
Tâm trạng của Từ Thiên Tinh vô cùng bực bội.
Trưa hôm nay, cô ta gói sủi cảo nhân thịt lợn, vừa mới nấu xong thì ba cô ta tới.
Kết quả, cô ta còn chưa ăn được mấy cái thì Từ Chấn Hưng và thằng nhóc béo như con lợn kia ăn hết.
May mà cô ta có phần lại một hộp cơm, để mang tới cửa hàng cho chồng của cô ta, bằng không thì ngay cả cơm của chồng cô ta cũng bị hai người kia ăn mất.
Sau khi đưa cơm trở về, cô ta hỏi tình huống Từ Chấn Hưng đến nhà của Từ Thiên Lam.
Từ Chấn Hưng thở dài, đem mọi chuyện kể lại với Từ Thiên Tinh, sau đó còn oán giận nói: "Con nói xem, em gái của con sao lại cư xử như vậy.
Dì của con cũng ở chung với các con một thời gian, tại sao lúc mượn tiền lại tốn nhiều công sức như vậy.
Cũng không phải nó không có tiền, mà là bắt ba chuyển hộ khẩu cho Triển Bằng mới đồng ý cho mượn.
Đứa nhỏ này thật quá đáng, con không được học theo nó đâu đấy.
Hay là con xem có thể mượn ở đâu giúp ba một chút đi."
Từ Thiên Tinh nghe xong nửa câu chuyện thì đã có phán đoán.
Triển Bằng còn chưa đủ tuổi đi học, nếu có thể vào được lớp một, thì nhất định là có người giúp đỡ.
Cậu em rể này quả nhiên không tồi, thế mà Từ Thiên Lam còn kể khổ với cô ta.
Nhưng vừa nghe tới đoạn sau, thì máu nóng của cô ta lại bốc lên.
Lời như vậy mà Từ Chấn Hưng cũng có thể thốt ra được, theo lẽ thường thì cô ta có thể thẳng thừng từ chối, nhưng từ trước đến nay, cô ta luôn thích nói vòng vo, giảng giải sự tình.
Cho nên, cô ta khuyên nhủ Từ Chấn Hưng: "Ba quá quan trọng hóa vấn đề rồi, không phải em Ba đã nói là không cần đổi họ rồi sao, chuyển hộ khẩu chỉ để thuận tiện cho việc nhập học mà thôi.
Ba hà tất phải cố chấp như vậy, trước tiên cứ mượn được tiền đã, chuyện còn lại thì nói sau.
Hơn nữa, Triển Bằng được đi học ở trên thị trấn là chuyện tốt, nếu dựa vào ba thì nó cũng chỉ có thể đi học ở trưởng tiểu học trong thôn thôi, sẽ không có tương lai."
Từ Chấn Hưng cũng có suy nghĩ như vậy, bây giờ lại được Từ Thiên Tinh thuyết phục, ông ta càng cảm thấy nên làm như vậy.
* * *
Ngày đầu tiên đi học, Từ Triển Bằng ôm một chồng sách giáo khoa mới bước vào phòng học lớp một, dáng người gầy gò, ốm yếu.
Cô giáo chủ nhiệm giới thiệu cậu là bạn học mới với cả lớp, bên dưới có những tiếng vỗ tay thưa thớt, sau đó là những tiếng thầm thì nho nhỏ.
"Sao nó lại lùn như vậy."
"Nó còn rất đen nữa."
"Nó gầy thế, có phải không được ăn no không!"
"Yên lặng, không ai được nói chuyện, Từ Triển Bằng, tạm thời em ngồi ở bàn cuối cùng đi." Chủ nhiệm lớp nhìn xung quanh, cả lớp chỉ còn có cái bàn cuối cùng còn trống một vị trí.
Ngồi cùng bàn với Từ Triển Bằng là một thằng nhóc mập mạp, vừa cao lại vừa béo, hình như to gấp hai lần Từ Triển Bằng vậy.
Từ Triển Bằng ôm chồng sách giáo khoa mới đi xuyên qua những ánh mắt tò mò, tới thẳng chỗ ngồi cuối cùng ở gần cửa sổ.
Thằng nhóc mập mạp cùng bàn liếc nhìn cậu một cái, sau đó không biết từ chỗ nào lấy ra một viên phấn.
Tiếp đó, nó vẽ một đường thẳng cắt mặt bàn làm hai, nó tự chiếm lấy phần lớn nhất, nói: "Không được qua ranh giới." Sau đó, thằng nhóc không hề để ý tới Từ Triển Bằng nữa.
Từ Triển Bằng yên lặng liếc thằng nhóc mập mạp một cái, thằng nhóc này cao và khỏe hơn Từ Triển Dục, thế nhưng cậu vẫn có thể đánh được nó.
Nhưng nghĩ lại thì, hôm nay mới là ngày đầu tiên cậu đi học, đánh nhau với người khác thì có vẻ không được tốt lắm.
Vì thế, Từ Triển Bằng chỉ có thể thở dài trong lòng, chăm chú lắng nghe bài giảng, không thèm để ý đến nó.
Thằng nhóc mập mạp thấy Từ Triển Bằng cả buổi không dám nói câu nào, thì cho rằng lời uy hiếp của mình có hiệu quả, liền âm thầm đắc ý.
* * *
Buổi chiều, Vu Đại Hải về nhà rất sớm, hóa ra là căn nhà kia đã trang trí sắp xong, bắt đầu từ ngày mai anh sẽ đến trường tiểu học xây phòng, thuận tiện phụ trách đưa đón Từ Triển Bằng luôn.
"Em đã hỏi thầy giáo, thời gian tan học là 16: 45 phút, anh nghỉ sớm như vậy à?" Từ Thiên Lam nhìn thời gian, đang định đi đón Từ Triển Bằng về, thấy Vu Đại Hải về sớm như vậy, liền giao lại việc này cho anh: "Hôm nay, anh cứ đi đón Triển Bằng trước đi, việc kia hỏi sau cũng được."
Vu Đại Hải cũng nghĩ như vậy, bình thường lúc bắt đầu công trình mới, anh làm việc không có giờ giấc.
Vu Đại Hải rửa mặt, thay một bộ quần áo sạch sẽ, đi đón cậu em vợ tan học.
* * *
Sau một buổi trưa được Từ Thiên Tinh thuyết phục, Từ Chấn Hưng dần cảm thấy việc chuyển hộ khẩu cho Từ Triển Bằng cũng không tồi.
Con trai của mình vẫn là họ Từ, hơn nữa ông ta cũng không cần chi tiền để cho nó đi học, sau này nó thành công, thì ông ta vẫn là ba của nó.
Nhưng mà sau khi ra ngoài, một cơn gió thổi qua, Từ Chấn Hưng lại cảm thấy chủ ý này không tốt.
Từ Triển Bằng ở với ông ta bao nhiêu năm rồi nhưng lại không thân cận, gần gũi với ông ta, ngày nào cũng gây chuyện, bây giờ ông ta mà mặc kệ nó, thì sau này nó trưởng thành còn có thể nhận ông ta là ba sao.
Vì thế, Từ Chấn Hưng lại bắt đầu thay đổi quyết định, muốn nhanh chóng đón Từ Triển Bằng trở về, lẽ ra ông ta định đi thăm Mã Thúy Bình trước, nhưng bây giờ ông ta trực tiếp đi thẳng đến trường tiểu học trên thị trấn.
* * *
Từ Triển Bằng hết sức chăm chú nghe giảng cả một ngày, đồng thời cũng bị các bạn cùng lớp cười nhạo cả một ngày.
Vì sao hả?
Bởi vì, thầy giáo gọi cậu lên trả lời.
Vì sao, cậu trả lời câu hỏi lại bị chê cười, là vì cậu trả lời không đúng à?
Không phải, Từ Triển Bằng trả lời phi thường tốt, thầy giáo cũng nói là chính xác, còn khen cậu nghiêm túc nghe giảng, vậy sao cậu lại bị cười nhạo?
Bởi vì giọng nói của Từ Triển Bằng có vấn đề.
Người ta thường nói cách mười dặm giọng nói không giống nhau, có những thôn cách nhau không xa lắm, nhưng phát âm đã có chút khác nhau rồi, thậm chí có những nơi thì hoàn toàn khác nhau, huống chi từ nông thôn lên thị trấn lại cách xa như vậy.
Lúc đi học, thầy giáo đưa ra câu hỏi, thì học sinh phải giơ tay trả lời.
Từ Triển Bằng nghe giảng rất nghiêm túc, cũng rất tích cực, hăng hái trả lời câu hỏi.
Nhưng một khi mở lời thì liền bại lộ giọng nói địa phương của mình, khiến các bạn học cười to.
Mặc dù, Từ Triển Bằng trưởng thành sớm, nhưng lúc bị cười nhạo cậu vẫn xấu hổ đỏ mặt.
Tuy vậy, cậu vẫn kiên