Tần Tử Huân ngồi ở trong văn phòng của Ngô Khởi Lan một lúc lâu, mới đề cập tới chuyện nhận thầu mười một cửa hàng quốc doanh.
"Anh nghe nói Tần Minh muốn góp cổ phần, như vậy cũng tốt, anh ta là một người có tiền, vậy nên anh sẽ không gia nhập nữa." Tần Tử Huân bắt đầu kiếm tiền từ khi mới vào đại học.
Hầu như việc gì anh ta cũng đã làm qua, nhưng không ngờ anh ta lại bước chân vào chính trị.
Thực ra, Tần Tử Huân chỉ thích làm người điệu thấp, hoặc làm đại gia ngầm, về sau sẽ cùng người yêu đi chơi du lịch, hưởng thụ khắp nơi, khụ khụ.
Nguyện vọng này không phải quá cao sang nhưng anh ta lại ước muốn như vậy.
Tần Tử Huân không phải cháu đích tôn nên không cần phải gánh vác trách nhiệm của dòng họ, hơn nữa người trong nhà cũng không miễn cưỡng anh ta.
Nhưng cuối cùng anh ta lại lựa chọn con đường chính trị, tất cả là bởi vì người con gái mà anh ta yêu, lại đi thích người khác.
Tần Tử Huân cũng không hiểu tại sao mình lại lựa chọn con đường này, nhưng cho đến hiện tại, thì nó cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất anh ta đã gặp lại Ngô Khởi Lan.
Ngô Khởi Lan không để ý, gật đầu: "Ừ, anh nên làm những việc vì nhân dân, tốt nhất đừng tham gia vào chuyện này." Thực ra, Ngô Khởi Lan muốn nói, làm việc vì nhân dân là rất quan trọng, nhưng lời nói đến bên miệng lại bị nuốt trở lại, không thể nào nói ra được.
Tần Tử Huân nhíu mày, không vui nói: "Tại sao tốt nhất anh không nên tham dự, cho dù anh có tham gia cũng sẽ không kéo chân bọn em?"
Ngô Khởi Lan rũ mắt xuống, không nói gì.
Tần Tử Huân thấy cô ấy không nói gì thì cũng im lặng.
Uống hết chén trà, Tần Tử Huân đứng dậy định rót thêm một chén nữa, nhưng phích nước lại ở trên bàn làm việc của Ngô Khởi Lan, vừa rồi lúc lấy nước cô ấy thuận tay để luôn ở đó.
"Nghe nói Lưu Tử Kiện được điều đến tỉnh G, em không đến gặp anh ta à?" Tần Tử Huân đứng đối diện Ngô Khởi Lan, nước ấm từ từ chảy ra từ phích nước, hơi nước bốc lên mờ mịt, che khuất một bên mặt của Ngô Khởi Lan, giống như một lớp sương mù, khiến gương mặt nhỏ xinh của đối phương càng thêm ảo mộng, Tần Tử Huân nhìn đến thất thần.
Ngô Khởi Lan không muốn nghe đến cái tên Lưu Tử Kiệt này một chút nào.
Lưu Tử Kiện chính là người bạn trai hờ của Ngô Khởi Lan.
Lúc trước, cô ấy đã dùng lý do này để chia tay Tần Tử Huân.
Nhưng đây chỉ là lý do nhất thời Ngô Khởi Lan nghĩ ra, vốn định nhất lao vĩnh dật, không ngờ càng ngày lại càng phiền phức.
"Thật à?" Ngô Khởi Lan nói: "Ừm."
"Bọn em không liên lạc với nhau à?" Tần Tử Huân hỏi.
"Ừ, từ lúc anh ta đi vào Nam thì không liên hệ nữa." Ngô Khởi Lan thản nhiên trả lời.
"Vậy sao." Tần Tử Huân cười khẽ: "Xem ra, anh ta cũng không khiến cho em cảm thấy an toàn hơn anh là bao."
Lúc trước, Tần Tử Huân có hỏi Ngô Khởi Lan tại sao lại chia tay, anh ta kém đối phương ở điểm gì.
Ngô Khởi Lan chỉ trả lời: "Ở bên anh ấy, em cảm thấy an toàn hơn khi ở bên anh."
Lưu Tử Kiện là bạn đại học với bọn họ, lớn lên cao to, đẹp trai, gương mặt hàm hậu, mặc dù không tiền không thế, nhưng anh ta lại rất chăm chỉ, nỗ lực, cũng xuất thân từ gia đình nông thôn giống Ngô Khởi Lan, cho nên hai người cũng không có nhiều cách biệt lắm.
Lý do, Ngô Khởi Lan chia tay Tần Tử Huân là do gia thế của anh ta quá cao, rất nhiều người đều cảm thấy hai người đến với nhau sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Lúc ấy, Tần Tử Huân tức giận hỏi Ngô Khởi Lan, Lưu Tử Kiện tốt hơn anh ta ở chỗ nào.
Tần Tử Huân là người kiêu ngạo, chưa từng có ai không thích anh ta, đặc biệt lại còn bị người mình thích ghét bỏ.
Lúc Tần Tử Huân nhận được câu trả lời như vậy, anh ta cảm thấy bản thân giống như bị đánh cho hồn bay phách lạc.
Hiện giờ nghĩ lại, anh ta chỉ cảm thấy rất buồn cười.
Sau khi, Tần Tử Huân bước chân vào chính trị không bao lâu thì nghe thấy bạn học nói Ngô Khởi Lan và Lưu Tử Kiện đã chia tay, hơn nữa chia tay rất nhanh chóng.
Ngô Khởi Lan không để ý đến lời châm chọc của Tần Tử Huân, chỉ biết cầm lấy văn kiện trên bàn để che giấu đi gợn sóng đang phập phồng trong lòng.
"A" Tần Tử Huân nhìn bộ dáng của Ngô Khởi Lan, đột nhiên cười lạnh một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Mà trong lúc anh ta xoay người, lại không nhìn thấy được, trong đôi mắt của Ngô Khởi Lan chứa đầy nước mắt.
Tần Tử Huân ra tới cửa của siêu thị, thì Tiểu Tang đã tới.
Cậu ta dừng xe lại, mở cửa ra để Tần Tử Huân ngồi vào.
"Chủ tịch, bây giờ chúng ta tới trường tiểu học thị trấn ạ?" Tiểu Tang hỏi.
Hành trình của ngày hôm nay, cậu ta đã sắp xếp ổn thỏa, hiện giờ chỉ xác nhận lại mà thôi.
Cơ thể của Tần Tử Huân cứng đờ, "ừ" một tiếng nhỏ