Đối phương nhanh chóng nở một nụ cười cảm ơn với anh.
Người này nhìn qua thì cũng không nhiều tuổi lắm, chỉ khoảng ba, bốn mươi tuổi, nhưng lúc cười lên thì gương mặt phủ đầy nếp nhăn, giống như một ông già năm mươi, sáu mươi tuổi.
"Anh Đại Hải, là thế này, tôi có một người chú, cũng không có việc làm, cho nên muốn xin tới đội của chúng ta làm việc.
Nhưng ngày hôm qua, chú ấy không kịp tới buổi phỏng vấn.
Anh xem có thể cho chú ấy một cơ hội không." Người này khó khăn nói xong, sau đó cẩn thận nhìn Vu Đại Hải, chỉ sợ công việc của mình cũng sẽ bị mất.
Ở chỗ bọn họ tìm được việc làm thật sự không dễ dàng gì.
Nhà xưởng gần như không có, làm ruộng cũng không có nhiều việc, chuyện đi học của con cái cũng là vấn đề lớn.
Ngày hôm qua, anh ta trở về nói với vợ đã tìm được một công việc bao ăn bao ở, còn được trả công mười tệ, quả thực khiến vợ anh ta vui sướng đến phát điên.
Mặc dù, tiền công không cao nhưng một ngày được mười tệ cũng rất khả quan.
Tích cóp vài năm cũng đủ để con trai xây nhà cưới vợ.
Vu Đại Hải nhìn kỹ đối phương, thầm nghĩ, tướng mạo người này cũng đã già, vậy chú của anh ta khẳng định rất lớn tuổi, nếu không cự tuyệt chú của đối phương, đến lúc làm việc có chuyện gì, anh lại phải chịu trách nhiệm.
Vu Đại Hải rất khó xử, nhưng nếu đã quyết định thành lập công ty thì anh phải nghĩ tới lợi ích của công ty đầu tiên.
Người lớn tuổi, sức khỏe rất đáng lo ngại, anh không dám mạo hiểm.
"Chú của anh bao nhiêu tuổi rồi?" Vu Đại Hải không lập tức từ chối.
Đối phương vừa nghe thấy câu hỏi thì gian nan nói: "Bao nhiêu tuổi..
à, thực ra cũng không nhiều lắm."
Nhìn bộ dáng ấp a ấp úng của đối phương, Vu Đại Hải liền rõ ràng, vì thế nói: "Chỗ chúng tôi không tuyển những người quá bốn mươi lăm tuổi, dù sao công việc này cũng vất vả, người già sợ là không chịu nổi cường độ công việc này."
Vu Đại Hải cho rằng khi mình nói như vậy thì đối phương sẽ thôi, nhưng không ngờ người này vẫn không chịu từ bỏ.
"Anh Đại Hải, xin anh giúp cho, chú của tôi quả thực nhiều tuổi, nhưng cơ thể rất khỏe mạnh, bình thường mấy mẫu ruộng ở nhà đều do một mình chú ấy làm, khả năng sẽ làm được việc này." Tiếp đó, anh ta lại bày ra bộ mặt khổ sở nói: "Trong nhà chú của tôi rất khó khăn, con trai và con dâu đều bị bệnh nan y mà qua đời, lúc chết đi để lại một đống nợ.
Vốn dĩ cũng có việc để làm, nhưng mấy hôm trước lại xảy ra chuyện, phải bồi thường một số tiền nên trước mắt không có cái gì ăn.
Tôi cũng không có cách nào khác, anh Đại Hải xin anh giúp đỡ cho!"
Vu Đại Hải càng nghe càng nhíu chặt lông mày, chuyện này giống như anh được nghe qua ở đâu rồi, vì thế hỏi: "Chú của anh tên là gì? Đang ở đâu?"
Đối phương nghe thấy vội vàng nói: "Cùng đến với tôi, để tôi gọi chú ấy tới cho anh xem, sau đó anh hỏi chú ấy nhé."
Đối phương chạy mấy bước, rồi biến mất ở trong một con hẻm, chỉ trong chốc lát sau, liền kéo theo một ông già đi tới.
Người đàn ông đi tới gần, hai người vừa nhìn thấy nhau đều kinh ngạc.
"Mã đại gia, sao bác lại ở đây?" Vu Đại Hải kinh ngạc hỏi.
Người đàn ông này đúng là hàng xóm trước đây của Vu Đại Hải, Mã đại gia.
Mã đại gia cũng không ngờ được chỗ mà mình muốn xin việc lại là chỗ của Vu Đại Hải.
Ông không vì chuyện xin việc chỗ người quen hoặc người ít tuổi hơn mà xấu hổ, ngược lại rất vui mừng: "Đại Hải! Thật là trùng hợp."
Người đàn ông giới thiệu Mã đại gia tới đây cũng rất kinh ngạc: "Hai người quen biết nhau à?"
Vu Đại Hải liền nói: "Quen, quen, chúng tôi là hàng xóm, hai người thì sao?"
Nhà của anh và Mã đại gia là hàng xóm lâu năm.
Trong trí nhớ của anh, Mã đại gia không thường xuyên đi lại với họ hàng thân thích, ít nhất anh cũng chưa từng thấy Mã đại gia qua lại với người cháu trai nào.
Nhưng người này vừa rồi tự nhận mình là cháu trai của ông, cho nên anh có chút nghi ngờ.
Đối phương vội vàng giải thích: "Tôi và Mã đại gia không cùng thôn, cho nên anh không biết."
Vu Đại Hải gật đầu: "Vậy, Mã đại gia, bác ở lại đây, còn anh?
" Kỷ Nam.
"Đối phương trả lời.
" À, anh Kỷ, vậy anh lên xe trước đi.
"Người này nhìn qua tuổi tác cũng không còn nhỏ, nên Vu Đại Hải lễ phép mà gọi đối phương.
Người này trả lời một tiếng, liền bước lên xe rời đi.
Vu Đại Hải dẫn Mã đại gia đến văn phòng công ty, rót một chén nước cho ông:" Mã đại gia, không phải bác đang bán đậu phụ à? Sao lại tới công trường tìm việc? "
Cả nhà Mã đại gia đều là người tốt, bao gồm cả con trai và con dâu đã mất của ông.
Mọi người đều là người thành thật, nhân hậu, thích giúp đỡ người khác, cho nên quan hệ của Vu Đại Hải và nhà họ Mã đều rất tốt.
Sau khi con trai và con dâu của ông qua đời, anh còn biếu ông một ít tiền.
Lúc đó, anh vừa mới lấy vợ không lâu, cho nên cũng không có nhiều tiền lắm.
Sau này, anh đi ra ngoài làm việc, để vợ và con gái ở nhà, nghe Từ Thiên Lam nói vợ chồng Mã đại gia đã giúp đỡ rất nhiều, cho nên anh vẫn luôn cảm kích nhà họ.
Sau khi phân gia, chỉ cần về nhà ba mẹ, anh đều sẽ mang một ít đồ đến biếu hai ông bà.
Tết Đoan Ngọ lần trước, Vu Đại Hải có mang đồ về nhà, cũng tặng cho nhà Mã đại gia một ít.
Nhưng lần trước trở về, Vu Đại Hải vẫn còn thấy ông bán đậu phụ.
Mặc dù không kiếm được nhiều tiền nhưng vẫn có thể duy trì cuộc sống của gia đình, tại sao bây giờ lại phải đi tới công trường xin việc?
Mã đại gia cũng trên sáu mươi tuổi, mấy năm nay làm lụng vất vả, râu tóc đều đã bạc trắng, hàm răng cũng bị gãy gần hết, nhưng vì không có tiền trồng răng nên chỉ có thể để như vậy.
Những nếp nhăn trên mặt cũng hằn lên, trông già hơn tuổi rất nhiều.
Nhưng Mã đại gia vẫn rất vui vẻ, ông xoa đôi tay lên chiếc quần mỏng manh, chưa nói đã cười:" Ha ha, thực ra cũng không có việc gì, không thể buôn bán đậu phụ nữa, cho nên chỉ có thể đi tìm việc khác.
"
Vu Đại Hải lại hỏi:" Tại sao lại không thể bán đậu phụ nữa ạ? "
Mã đại gia khẽ thở dài:" Nói đến chuyện này, bác cũng rất tức giận.
"
Mã đại gia bán đậu phụ ở chợ