Sau bữa cơm chiều, cả nhà họ Vu tụ tập lại một chỗ.
Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi phân gia, nhà họ Vu tụ tập với nhau.
Trừ nhà của Vu Đại Hải thì hầu hết mọi người đều có mặt.
Mọi người ngồi ở gian ngoài, gương mặt đều trầm như nước.
Ông Vu chỉ hút thuốc không nói lời nào, lão thái bà thì không biết trong tay đang bận rộn cái gì, không giống lúc xưa nói toạc móng heo.
Những người trong phòng cũng không nói lời nào, giống như đợi chờ người khác mở lời trước.
Cuối cùng, Vu Đại Quân không chịu được không khí trầm mặc, hoặc là do bực tức trong lòng, oán trách nói: "Theo tôi thấy, chuyện này đều tại chị Xuân Hoa gây ra.
Nếu không phải tại chị xích mích với vợ của Đại Hải đúng lúc nó trở về nhà, thì Đại Hải cũng sẽ không đòi phân gia, hiện giờ mới thành ra như vậy."
Thì ra, bọn họ cho rằng, Vu Đại Hải làm ăn phát đạt lại không nghĩ tới anh em trong nhà, mà đi thông báo tuyển dụng với người ngoài.
Sau khi nghe người trong thôn nói chuyện, bọn họ mới biết được.
Cho nên, nhà họ Vu đều cho rằng Vu Đại Hải mang thù với bọn họ.
Ngưu Xuân Hoa bị nói như vậy đương nhiên sẽ không để yên, cô ta ngẩng đầu, trừng mắt hét về phía Vu Đại Quân: "Vu Đại Quân, chú đừng tưởng tôi dễ bắt nạt mà chuyện gì cũng đổ lên đầu tôi.
Lúc trước không phải vì tôi mà muốn dọn ra ở riêng, mọi người đều ức hiếp cô ta, bây giờ xảy ra chuyện thì lại đổ lên đầu tôi, cô ta ngã xuống sông cũng không phải do tôi đẩy."
Nhắc tới chuyện này, người nhà họ Vu đều thay đổi sắc mặt, Vu Đại Giang vội vàng kéo Ngưu Xuân Hoa một cái, quát: "Cô ồn áo cái gì."
"Được rồi, tất cả đừng nói nữa." Ông Vu thở hắt ra, nói: "Chuyện này cũng đã qua rồi, thằng Tư bây giờ phát đạt cũng không thể không nhớ tới anh em.
Dù sao chuyện đồng áng cũng đã làm xong rồi, Đại Giang, Đại Quân, ngày mai hai đứa đến chỗ của Đại Hải xem có thể giúp được việc gì không, chuyện làm ăn trong nhà thì vẫn nên để anh em trong nhà giúp đỡ, phối hợp với nhau."
Ông Vu nói với vẻ đương nhiên, công việc kinh doanh của con trai mình cũng chính là công việc kinh doanh của nhà họ Vu.
Không thể để một đứa con phát đạt, còn ba đứa con khác thì không ăn đủ no được, cho nên cả ba đứa con trai còn lại cũng phải phất lên mới được.
Có điều, Vu Đại Quốc chân bị tật, chỉ sợ đi qua cũng không làm được việc gì, cho nên ông ta chỉ bảo đứa con trai thứ hai và thứ ba đi tới chỗ của Vu Đại Hải.
Vu Đại Giang sung sướng đồng ý, đối với quyết định này của ông Vu, anh ta rất hài lòng.
Vu Đại Quân thì lại không tình nguyện lắm: "Công việc chỗ nó, chỉ sợ em không làm được."
Hiện giờ, thỉnh thoảng Vu Đại Quân vẫn còn nhớ tới cảnh tượng bi thảm lần trước khi anh ta tới chỗ của Vu Đại Hải làm việc, mệt mỏi tới mức không rời khỏi giường được, cho nên anh ta không muốn đi hỗ trợ cái gì hết.
Ông Vu chỉ hận sắt không thành thép, mắng: "Đồ lười, em trai mày có thể làm được thì sao mày không thể làm."
Vu Đại Giang nhẹ nhàng nói theo: "Chú ngốc à, nghe nói Đại Hải tuyển dụng không ít người ở làng trên xóm dưới, nhiều người như vậy còn cần chúng ta phải tự tay làm hay sao.
Chúng ta tới đó làm một tiểu đội trưởng là được rồi."
Vu Đại Quân vừa nghe thấy lời này, thì bị thuyết phục, đôi mắt sáng rực lên.
Ngày hôm sau, hai anh em nhà họ Vu liền đến gõ cửa nhà Mã đại gia.
Bọn họ nghe nói Mã đại gia không còn lên trên thị trấn bán đậu phụ nữa, nhưng chỗ bọn họ cũng không còn phương tiện nào khác để đi lên thị trấn, chỉ có thể đi xe lừa.
May mà Mã đại gia cũng đang muốn lên thị trấn, hai nhà lại là hàng xóm lâu năm, nên ông vẫn chở họ theo cùng.
Bất quá, lúc đến chỗ Vu Đại Hải, Mã đại gia bắt đầu hối hận.
Bởi vì vừa mới vào công ty kiến trúc Lam Hải được một lúc, thì hai anh em nhà họ Vu đã cãi nhau với Vu Đại Hải.
Lúc ấy, ngoài Mã đại gia ra, thì trong công ty còn có một sinh viên mới tới, nghe nói là quản lý sổ sách gì đó.
Mã đại gia không hiểu những cái này, trong công ty có một văn phòng nhỏ, ba anh em nhà họ Vu không biết nói cái gì ở bên trong, một lúc sau thì Vu ĐthifGiang sắc mặt đen sì bước ra.
"Vu Đại Hải, mày đúng là không có lương tâm, tao là anh trai mày, thế mà mày bảo tao đi làm việc gì?" Vu Đại Giang từng nghĩ, dù thế