Bị Từ Thiên Lam cự tuyệt, Ngô Quế Hoa tức muốn nổ phổi: "Từ Thiên Lam, vậy cô nói cho tôi biết tôi không phù hợp ở chỗ nào, nếu không, nếu không.." Cô ta muốn nói cái gì nhưng lại không nhớ ra từ cần nói, phải dừng lại một lúc, mới tiếp tục: "Đúng rồi, nếu không thì chính là quan báo tư thù."
Hôm nay, Ngô Quế Hoa và Ngưu Xuân Hoa cùng nhau tới đây nhưng thực ra Ngưu Xuân Hoa không muốn đến một chút nào.
Trước kia, bên nhà mẹ đẻ của Ngô Quế Hoa có một người mở cửa hàng đại lý, bán rất ế, nhưng dạo gần đây đột nhiên lại kinh doanh rất tốt, kiếm được rất nhiều tiền.
Cô ta ghen tỵ đến đỏ mắt.
Sau khi nghe ngóng tin tức, mới biết được cửa hàng này đã trở thành đại lý của siêu thị quốc doanh trên thị trấn.
Sau khi trở về nhà, Ngô Quế Hoa thấy trong thôn mình không có cửa hàng đại lý, liền nổi lên tâm tư muốn làm.
Nhưng Ngưu Xuân Hoa biết làm sao có thể dễ dàng mở cửa hàng.
Các cô một là không có vốn, hai là không có cửa hàng, ba là không có kinh nghiệm thì làm sao có thể mở cửa hàng được.
Chẳng lẽ, những người có năng lực trong thôn đều chết hết cả rồi sao?
Quả nhiên, sau khi tới đây, hai người thấy có rất nhiều người trong thôn cũng tới đây đăng ký.
Đa số những người này đều có chút kinh nghiệm buôn bán hoặc là đã từng làm thuê bên ngoài có được chút tiền vốn.
Hơn nữa, cô ta còn nhìn thấy người xét duyệt bên trong là Từ Thiên Lam, liền cảm thấy không có hy vọng.
Cô ta liền kéo áo của Ngô Quế Hoa: "Tôi thấy chúng ta vẫn nên về thì hơn? Có Từ Thiên Lam ở đây, chắc chắn chúng ta sẽ không được chọn."
Ngô Quế Hoa nhìn thấy Từ Thiên Lam ở trong này thì cũng biết nhất định sẽ không được thuận lợi.
Bọn họ và Từ Thiên Lam quan hệ xa cách, không nói đến những xích mích khi còn sống chung nhà, chỉ cần chuyện lần trước bọn họ đặt điều vu khống về mối quan hệ của Từ Thiên Lam và ông chủ nhà máy kia với Vu Đại Hải thì nhất định Vu Đại Hải sẽ nói lại với cô.
Thanh danh rất quan trọng đối với phụ nữ, đặc biệt là ở nông thôn.
Nếu trước kia bọn họ có quan hệ tốt thì bây giờ cho dù không được dính ánh hào quang của Từ Thiên Lam, thì ít nhất cũng được thơm lây một chút.
Cô ta không ngờ rằng vừa mới định làm một việc gì đó thì đã gặp phải chướng ngại vật.
Lúc nhìn thấy Từ Thiên Lam ngồi nghiêm chỉnh tại đó, cô ta đã biết ngay sẽ xảy ra chuyện như thế này.
Trước đó, Ngưu Xuân Hoa kéo áo cô ta, nói: "Chúng ta trở về đi, có Từ Thiên Lam ở đây thì chúng ta không được chọn đâu."
Vốn dĩ, Ngô Quế Hoa nhìn thấy có nhiều người cùng thôn đến đây, cũng biết không còn hy vọng, đang định từ bỏ thì lại cảm thấy cũng không phải là không có khả năng: "Nếu cô ta không nhận, thì chúng ta cũng phải nói rõ phải trái với cô ta."
"Nói cái gì?" Ngưu Xuân Hoa không hiểu.
"Chuyện này mà chị cũng không hiểu.
Hôm nay có rất nhiều người trong thôn chúng ta tới đây.
Cho dù lúc bọn họ phân gia rất ầm ĩ, nhưng cho dù thế nào thì trong mắt người ngoài, chúng ta vẫn là người một nhà.
Nếu cô ta cố tình không nhận chúng ta thì chính là không có tình người.
Vừa mới phát tài đã không thèm nhận người thân, xem cô ta còn có thể yên lành trở về thôn không?" Ngô Quế Hoa cảm thấy phần thắng nhất định nằm trong tay mình, vui vẻ cười đắc ý.
Ngưu Xuân Hoa cũng nghĩ lý lẽ này rất đúng.
Cô ta quay đầu nhìn những người trong thôn, lại cảm thấy bọn họ không cần thiếu tự tin như vậy.
Có điều, chuyện không tốt đẹp như bọn họ tưởng tượng.
Từ Thiên Lam vừa nhìn thấy phiếu đăng ký của bọn họ, không do dự chút nào, thẳng thừng loại bỏ.
"Dùng việc công trả thù riêng?" Từ Thiên Lam ngẩng đầu, từ từ nói: "Tôi trả thù riêng gì?"
Câu hỏi này vừa nói ra khiến Ngô Quế Hoa sửng sốt.
Đúng vậy, thù riêng gì? Chuyện này không tiện nói ra ngoài, dù sao cũng là chuyện xấu trong nhà, mà chuyện xấu trong nhà thì không nên nói cho người ngoài biết.
Vì thế, cô ta ngập ngừng nói: "Dù sao..
dù sao..
thì cô cũng không nói lý.
Phiếu đăng ký của tôi điền rất đầy đủ, bên trên yêu cầu những gì tôi đều điền hết.
Những người phía trước, cô đều thu, tại sao chỉ có tôi thì cô lại không chịu nhận."
Vừa rồi, cô ta nhìn rất rõ tình huống của hai người phía trước.
Từ Thiên Lam thu phiếu đăng ký của bọn họ, nhưng đến lượt cô ta thì Từ Thiên Lam chỉ nhìn lướt qua, sau đó trả lại.
Cho dù, phiếu đăng ký này có khả năng không đủ điều kiện để trở thành đại lý, thì thái độ của Từ Thiên Lam rất không đúng.
Trong mắt của cô ta, đây chính là lấy việc công trả thù riêng.
Không đến vạn bất đắc dĩ, cô ta cũng không định nói thẳng ra như vậy.
Cô ta đã cố gắng giữ mặt mũi cho Từ Thiên Lam, vậy mà không ngờ đối phương lại không biết tốt xấu.
Hiện giờ có rất nhiều người muốn trở thành đại lý cho siêu thị, cho nên khảo hạch tương đối chặt chẽ, yêu cầu đưa ra cũng nhiều.
Ngô Khởi Lan và Từ Thiên Lam bàn bạc với nhau nếu hồ sơ không có sai sót gì thì sẽ nhận trước.
Sau đó mới sẽ xem xét cụ thể năng lực tổng hợp của bọn họ.
Những phiếu đăng ký không viết sai thì đều nhận hết.
Cho nên, lúc Từ Thiên Lam thẳng thừng từ chối phiếu đăng ký của Ngô Quế Hoa có chút bất ngờ.
"Tại sao à?" Cô cười lạnh một tiếng.
Từ Thiên Lam rất muốn trả lời "bởi vì nhân phẩm của cô không tốt" nhưng như vậy sẽ làm cho mọi người có mặt ở đây không phục lắm.
Hơn nữa, như vậy chứng tỏ cô đúng là có hiềm khích với đối phương.
Nhưng Từ Thiên Lam thực sự không phải vì xích mích trước kia mà phân biệt đối xử với cô ta: "Tôi sẽ nói cho chị biết lý do tại sao? Chị nhìn thử xem chị ghi địa chỉ cửa hàng là ở đâu? Xxx thôn Đông Lô, tôi được biết chỗ đó là một khu đất bỏ hoang, chị định xây cửa hàng ở đó sao? Chúng tôi đã viết rõ yêu cầu ở lên giấy và được dán trên tường, chị không nhìn thấy à? Hay là chị biết rõ mà còn cố ý vi phạm, muốn đến đây lừa đảo sao?"
Siêu thị đưa ra yêu cầu chung là cửa hàng phải nằm sát đường, hơn nữa không được quá nhỏ, những yêu cầu cụ thể đều được liệt kê rõ và dán ngoài cửa, ai đi ngang qua cũng có thể nhìn thấy.
Những người tới nơi này đăng ký đều nắm được tình hình, vừa nghe thấy Từ Thiên Lam nói như vậy thì bừng tỉnh đại ngộ.
Trách không được đối phương tới đăng ký mà Từ Thiên Lam lại không nhận.
Thì ra là tới để lừa đảo.
Những người cùng thôn với Ngô Quế Hoa thì lộ ra biểu tình vui mừng.
Họ chỉ sợ Từ Thiên Lam sẽ ưu tiên cho người trong nhà.
Bây giờ thấy cô xử lý như vậy, cảm thấy Từ Thiên Lam là người công tư phân minh.
Trước khi đến đây, Ngô Quế Hoa định sau khi được nhận vào làm đại lý mới trở về thuê mặt bằng.
Nếu đi thuê trước nhưng lại không được chọn thì chẳng phải là bị thiệt hại nặng à.
Cô ta không ngờ Từ Thiên Lam sẽ lấy lý do này để từ chối phiếu đăng ký của mình.
Sớm biết như vậy, Ngô Quế Hoa đã không điền địa chỉ này, mà trực tiếp ghi tên một cửa hàng ở mặt đường rồi.
Nhưng cô ta vẫn gân cổ lển cãi: "Tôi chỉ tùy tiện ghi địa chỉ này thôi.
Trong thôn có nhiều chỗ như vậy, tôi sẽ thuê một cái ở gần đường cái.
Cô cũng đâu thể bảo đảm những người ở đây đều ghi đúng địa chỉ?"
Những người xung quanh nghe thấy cô ta nói như vậy thì