Nhưng mà cũng đúng lúc, cô vẫn muốn nói chuyện với Châu Ngạn.Vì vậy bèn chào hỏi thím Trần, chạy sang đó.
Chỉ là nụ cười tươi ban nãy đã không còn.
Cô nhận ra được cảm xúc cả Châu Ngạn không ổn lắm, hẳn là vì chuyện ly hôn rồi, cô cũng hiểu sau đó sẽ không thuận lợi.Châu Ngạn hoảng hốt nhìn cô, không biết bắt đầu từ lúc nào cô đã rất ít cười.Hình như là sau khi kết hôn không bao lâu, cô đã rất ít cười.Lúc vừa mới kết hôn xong, họ đã sống những ngày rất hạnh phúc.Sau khi tan làm sẽ đi xem phim, đi dạo công viên, ăn ở bên ngoài, lúc về phòng sẽ thầm thì to nhỏ, trốn trong chăn thân mật.Nhớ lại những ngày đó thật khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Bắt đầu từ khi nào, cuộc sống này đã không còn?“Sao anh lại đến đây? Tô Nam tò mò nhìn anh ta.Vào mùa đông Châu Ngạn sẽ đến đón cô, vì mùa đông trời tối sớm.
Nhưng đến mùa hè, tối rồi trời vẫn còn sáng, nên anh ta không cần đến.Châu Ngạn nắm tay cô: “Tiện đường đến đây.”Tô Nam muốn gỡ tay anh ta ra nhưng không được, cô biết thái độ của Châu Ngạn, đành nói: “Đúng lúc, chúng ta đến công viên nói chuyện đi, chuyện buổi chiều, em vẫn muốn nói rõ ràng với anh.”Châu Ngạn không nói gì, nhưng vẫn đưa cô đến công viên.Lúc này không khí rất vui vẻ, có rất nhiều người hóng mát.
Nhưng hai người đã rất quen công viên này, biết chỗ nào có ít người.Trước đó ở nơi yên tĩnh này, họ đã từng lén hôn môi say đắm.Bây giờ, họ lại ở đây bàn chuyện ly hôn.“Anh biết, em đề nghị ly hôn là vì người nhà của anh, có phải không?” Yên lặng một lát, Châu Ngạn chủ động nói.Ban đầu anh ta tưởng chuyện căn nhà khiến cô không vui, sau lại cảm thấy không phải.
Tô Nam không thể nào thật sự vì chuyện đó mà ly hôn với anh ta.
Căn nhà có lẽ chỉ là một mồi lửa, cũng có thể là giọt nước tràn ly.Tô Nam thành thật nói: “Đúng là có nguyên nhân này.”Cô cũng không muốn làm người một nhà với nhà họ Châu.
Ai lại muốn sống chung với những người trong lòng khinh thường mình chứ? Cả đời sống cùng những người xem thường mình, thật sự không thở nổi.
Đặc biệt là khi nghĩ đến việc mình phải lãng phí thời gian quý báu cho những người đó, thật sự chịu đựng đủ rồi.Tô Nam đã từng chết một lần chỉ có một suy nghĩ lớn nhất là đừng