Tô Nam hỏi: “Sau đó thì sao? Sau đó họ có để mắt đến em không?”“Bọn họ sẽ càng xem thường em… Vì xuất thân của em không thể nào thay đổi.
Hoàn cảnh em trưởng thành cũng không thay đổi được.
Trong lòng họ em chính là một kẻ chân đất.
Tất cả những thứ em có được sau khi kết hôn, họ đều cho rằng là nhờ vào anh em mới có.
Em càng có được nhiều, họ sẽ càng khinh thường em.”Trong cuộc hôn nhân hơn hai mươi năm, không phải cô chưa từng có ý định tiến bộ.
Cô không có trình độ văn hóa, cũng không ai dạy cô.Cô tự mày mò học, học những bà chủ kia mở cửa hàng, ban đầu cũng lỗ, sau đó cuối cùng cũng có lời.
Kết quả mẹ chồng cô Lý Văn Ngọc lại nói với bạn bè người quen rằng “Tô Nam cầm tiền Châu Ngạn vất vả kiếm được đi chơi đùa.
Cũng may là cô có phúc, lấy một người chồng tốt mới được quậy như vậy.
Tiền không phải do cô ta kiếm, cô ta không biết tiếc.”Lúc đấy ngay cả đứa con lên cấp ba của cô cũng nói: “Mẹ, mẹ vất vả làm gì, cửa hàng đó một tháng kiếm còn không đủ tiền thuê giúp việc nhà mình, có thời gian làm việc này, chi bằng chăm sóc gia đình mình cho tốt.”Cô thức khuya dậy sớm, giữa lúc trời nắng nóng đi khảo sát thị trường, chịu mất mặt tìm người học hỏi, sau khi thất bại lại âm thầm khóc một mình, lau khô nước mắt lại tự mình kiên trì, tất cả đều không ai nhìn thấy.Cô bất mãn, cô oán hận, đều bị người khác cho là cô tỏ vẻ, không biết hưởng phúc.Lúc đó cô hai bàn tay trắng, thứ duy nhất có chính là chút lòng tự trọng này.
Cô không muốn bị người ta bàn tán, nên dứt khoát từ bỏ.
Cô cho rằng từ bỏ cửa hàng chính là bảo vệ lòng tự trọng của bản thân, thật ra từ khoảnh khắc cô từ bỏ sự nghiệp đó, cô đã từ bỏ sự tự tôn cuối cùng của mình.Sau đó mỗi lần nhớ tới cô đều hối hận, hối hận lúc trẻ đã vì người khác mà từ bỏ sự nghiệp của mình.
Nên sau đó ngày càng tụt hậu, cũng không có can đảm làm lại.Dù sao thì nửa đời sau đó cô vẫn luôn hối hận.
Tô Nam muốn cười bản thân, nhưng mà hai mắt lại không nhịn được rơi lệ.Cô bị quá khứ ngu ngốc của bản thân làm khóc.Cô nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của Châu Ngạn: “Từ sau khi em lấy anh, em cũng hiểu một chuyện, không nên nhìn sắc mặt người khác mà sống, cũng không nên sống cuộc sống dựa vào người khác.” Đáng tiếc là đạo lý đơn giản này, đến lúc cô tức chết mới hiểu được.Tô Nam lau khô nước mắt, tạm biệt