Bây giờ nghe cô nói, quả thật cô rất hiểu quân đội của bọn họ, điều này khiến anh khâm phục.
“Cô giáo Ninh, uống nước ạ.
” Mạnh Thần Tuấn đưa nước cho Ninh Vân Tịch.
Ninh Vân Tịch nhận lấy, nói lời cảm ơn, sau đó tiếp tục cẩn thận thắt bím tóc cho cô bé Mạnh Thần Chanh.
Trong lúc vô tình, Mạnh Thần Hạo nhận ra rằng đứng bên cạnh như thế này, anh nguyện ý nhìn cô chải tóc như vậy cho đến cuối đời.
Đôi bàn tay xinh đẹp của cô thon dài, bàn tay khéo léo như mây.
Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ lại phát hiện ra rằng anh cả của họ lại bị mê hoặc.
“Đã xong.
” Ninh Vân Tịch đặt dụng cụ trong tay xuống, nhìn trái nhìn phải thấy bím tóc của cô bé đã gọn gàng hơn rất nhiều, tự cảm thấy khá có thành tựu.
“Tiểu Ngũ.
” Mạnh Thần Tuấn không khỏi nghịch ngợm, vuốt tóc em gái hai cái.
“Đừng nghịch tóc em, cô giáo Ninh giúp em tết tóc xinh đẹp như vậy.
” Cô bé Mạnh Thần Chanh đẩy bàn tay nghịch ngợm của anh trai ra, bộ dáng đáng sợ nói.
“Hừ.
” Mạnh Thần Tuấn cố ý liếc nhìn phản ứng của anh trai mình.
Lần này Mạnh Thần Hạo không mắng cậu bé ngay lập tức, điều này đã đủ làm nó ngạc nhiên.
“Cô giáo Ninh sống ở ký túc xá của trường sao?” Mặc dù Mạnh Thần Hạo không mắng nhưng cũng không quên ném cho em trai mình một ánh mắt cảnh cáo.
“Đúng vậy.
” Ninh Vân Tịch ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã đến giờ về rồi.
"Để tôi tiễn em.
""Không cần đâu, em đưa mọi người qua đây, anh lại đưa em về, không phải rất kì lạ sao?"Tình cảm cô xây dựng nãy giờ coi như bỏ phí rồi.
Lúc này, Mạnh Thần Hạo đi theo cô ra cửa.
Thấy vậy, Mạnh Thần Chanh muốn đi theo nhưng Mạnh Thần Tuấn đã vội vàng kéo lấy em gái mình.
"Em theo ra ngoài làm cái gì,