Hai đôi tay nhỏ bé liền thu lại, hai cái miệng nhỏ nhắn vô tội nói: "Cô giáo Ninh bảo bọn em ăn trước đi.”Mạnh Thần Hạo trong lòng kích động, nghĩ sao cô lại tốt như vậy.
Bản thân không ăn nhớ tới đầu tiên lại là cho mấy đứa trẻ nhà bọn họ ăn cơm.Mạnh Thần Hi tránh đường, Mạnh Thần Hạo đi đến trước của bếp, dùng bàn tay to lớn của mình đẩy cửa.Bên trong khói mù mịt, nhìn thấy cô đứng trong làn khói."Khụ khụ." Ninh Vân Tịch che miệng ho khan hai tiếng.Mạnh Thần Hạo bỗng tỉnh táo lại, đi thẳng tới, đứng trước bếp đẩy người cô ra: “Để tôi.”"Không cần, sắp xong rồi.” Ninh Vân Tịch không buông cái muỗng lớn trong tay, trực tiếp đẩy anh cùng với em trai em gái của anh ra ngoài ngồi.Mặc dù khói mù mịt, nhưng đồng thời mùi thơm ngào ngạt từ trong nồi cũng bay vào trong phòng, khiến người nhà họ Mạnh mấy ngày rồi chưa có một bữa cơm đàng hoàng, đều kìm lòng không đậu mở to đôi mắt, nuốt nước miếng.Mạnh Thần Hạo mím chặt môi để nước miếng không chảy ra.
Chỉ nghe thấy phía sau anh không xa Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ ngửi thấy mùi thơm liền đi vào bếp, hai cái miệng nhỏ nhắn không ngừng hít mùi thơm hoành thánh.Ninh Vân Tịch cười, phân phó: "Mau bày chén đũa đi, đều xong rồi.
Tranh thủ ăn lúc còn nóng.”Mạnh Thần Hạo nhìn cô không nói gì.Ninh Vân Tịch có thể cảm nhận được, trong khoảnh khắc này, ánh mắt anh nhìn cô nóng như ngọn lửa sáng ngời đốt trên bếp lò, có thể khiến toàn thân cô toát mồ hôi.Cô bất giác quay đầu đi, tránh ánh mắt của anh, nhỏ giọng nói với Mạnh Thần Hi ở cách đó không xa: “Em lấy bát đ ĩa được không.”Mạnh Thần Hi liếc nhìn anh trai mình.Mạnh Thần Hạo gật đầu."Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ.” Mạnh Thần Hi gọi em trai em gái đến giúp đỡ.Hai củ cải nhỏ sớm đã không đợi được, lao vào giúp cầm đũa rồi chạy ra ngoài.Ninh Vân Tịch cuối cùng nghĩ đến việc thêm một ít hành lá xắt nhỏ vào canh, đôi mắt bắt đầu tìm kiếm một cái thớt và