“Thế mà chị bảo em thi được 90 điểm sao!”“Thật ra là trên 90 điểm, gần như là đạt đến 100 điểm rồi.”“Em không thể làm được.”“Em làm được hay không làm được thì phải xem em có cố gắng hay là không rồi.”“Ơ này, cô giáo Ninh.” Mạnh Thần Hi xen vào nói: “Chị có thể không biết rõ em ấy rồi, nó như một đống bùn vậy, làm sao có thể chống được bức tường cứng như vậy cơ chứ.”Nghe chị ba nói như vậy, Mạnh Thần Tuấn đột nhiên nhảy dựng lên: “Ai nói em là một đống bùn cơ chứ!”Ninh Vân Tịch chen vào giữa hai đứa trẻ để ngăn chúng tranh cãi lại, sau đó quay sang Mạnh Thần Hi nói: “Hay là chúng ta đánh cược xem lần này Thần Tuấn làm bài như thế nào, nếu em ấy đạt được thành tích mà em mong muốn, sau này em phải tiếp tục phụ đạo cho em ấy đấy, thế nào, được không?”“Cược thì cược thôi.” Mạnh Thần Hi nổi nóng đến nổi muốn đánh Tiểu Tứ một trận.Nếu như vậy thì, trong khoảng thời gian này, em có thể đến nhà để phụ đạo cho em ấy không? Anh Mạnh?”Nghe thấy giọng nói của cô, Mạnh Thần Hạo chuyển ánh mặt từ hai đứa em của mình sang cô, nghiêm túc hỏi: “Như vậy thì có tiện cho em không?”“Tiện chứ.
Yên tâm đi, mọi thứ đều sẽ được sắp xếp ổn thỏa.”Giọng nói kiên định của Ninh Vân Tịch vang vọng trong nhà họ Mạnh, những người trong nhà họ Mạnh chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn vào cô.Ăn xong buổi cơm tối, Ninh Vân Tịch tiếp tục xoa xoa đầu của hai đứa nhỏ rồi mới bắt đầu ra về.Bây giờ trời đã tối như vậy rồi, Mạnh Thần Hạo lại càng không thể để cô đi bộ về trường một mình được, vì vậy anh lại mượn xe đạp của hàng xóm để tiễn cô về.Mạnh Thần Chanh đang nằm gần cửa sổ nhà mình, một đôi mắt nhỏ đang chăm chú nhìn bóng lưng của Ninh Vân Tịch, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm: "Cô giáo là mẹ mình."“Tiểu Ngũ ngốc ơi, làm sao là mẹ mình được chứ, là cô giáo Ninh.” Mặc dù nói như vậy, Mạnh Thần Tuấn vẫn đến nằm bên cạnh em gái mình, nhìn về phía Ninh Vân Tịch.“Cô giáo nói ngày mai sẽ lại đến.” Mạnh Thần Chanh quay đầu nhìn Tiểu Tứ cười