Ra từ đồn công an, người nhà họ Giang và người nhà họ Lý đường ai nấy đi.Trước khi đi, Giang Văn Chung liếc mắt nhìn Lưu Đại Ngân một cái thật sâu, giống như muốn ghi tạc dung mạo bà ấy vào lòng, sợ quên mất.Nên hình dung ánh mắt ấy thế nào nhỉ?Lưu Đại Ngân không được học hành tử tế, không biết nên miêu tả thế nào.
Nói như vậy đi, ánh mắt cậu ta không hề tràn đầy tinh thần phấn chấn giống người trẻ ở độ tuổi này, mà giống như người già trong thôn, còn là loại ánh mắt mất hết hy vọng, mỗi ngày chỉ chờ chết.Người già bình thường đều không có loại ánh mắt này.
Vì bình thường người nhà bận làm việc, bận kiếm công điểm, rảnh rỗi còn bận trêu đùa con cháu, vẫn có hy vọng về cuộc sống.Lưu Đại Ngân chỉ từng thấy ở một số ít người già ánh mắt như vậy, đều là cuộc sống vô cùng không như ý, không có ngoại lệ.Giang Văn Chung mới hai mươi tuổi, sao lại có ánh mắt như vậy nhỉ?Chẳng lẽ cậu ta bị tra tấn ở đồn công an sao?Nhưng nhìn trên người cậu ta không hề có vết thương nào? Hiện tại cũng không phải xã hội cũ, đồn công an đã không thịnh hành kiểu tra khảo đó từ lâu.Hơn nữa, dù từng bị tra tấn, ánh mắt cậu ta cũng nên là đau đớn phẫn hận, chứ không phải tràn đầy tử khí như vậy.Lưu Đại Ngân không nghĩ ra.Nếu không nghĩ ra, đơn giản không nghĩ nữa, dù sao sau này Lưu Đại Ngân bà cũng không còn giao thoa gì với nhà họ Giang.Lý Khai Lâm phẫu thuật rất thành công, người nhà họ Lý đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, giải tỏa lo lắng trong lòng.Mấy ngày nay Giang An Ni đều ở bệnh viện với con trai, mẹ Giang và Giang Văn Chung đều không xuất hiện.Sáng sớm bác sĩ tới kiểm tra phòng, thông báo Lý Khai Lâm có thể xuất viện.Lý Lưu Trụ đi làm thủ tục xuất viện, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận ở lại phòng bệnh thu dọn đồ đạc.Cuối cùng đã được về nhà, tất cả mọi người đều rất cao hứng.Vì tiết kiệm tiền, Lý Lưu Trụ chỉ mua hai vè ngồi, bốn người lớn bế hai đứa nhỏ thay phiên nhau nghỉ ngơi.Hai tay Lưu Đại Ngân ôm cháu trai lớn, dựa vào ghế ngồi, mơ hồ ngủ, sau đó lại mơ một giấc mơ.Vẫn là giấc mơ như lần trước, trong không gian chỉ một màu trắng.
Một quyển sách lơ lửng giữa không trung, mặt ngoài hoa hòe lòe loẹt.Một người đàn ông vẻ ngoài rất giống Giang Văn Chung, mặc một bộ tây trang màu đen, ngồi trên chiếc ghế dát vàng.Lưu Đại Ngân nheo mắt nhìn kỹ, hình như lưng dựa ghế còn làm bằng nhung.Nhìn có vẻ rất thoải mái.Sau lưng trái phải “Giang Văn Chung” là vài cô gái ăn mặc quần áo hở hang, lộ ra cánh tay và nửa bộ ng.ực.
Không chỉ như vậy, phía trước cũng có hai cô gái lộ bắp đ.ùi tr.ắng nõn đang dựa vào chân cậu ta, đầu gối lên bắp đùi, gần nơi nào đó rồi, đúng là đồi phong bại tục!Lưu Đại Ngân âm thầm lắc đầu.Có kinh nghiệm lần trước, lần này Lý Đại Ngân không hoảng loạn chút nào.
Bà ấy bước tới vươn tay ra.Quyển sách kia lập tức rơi xuống tay bà ấy.Trên bìa sách là vài chữ lớn màu đen: Trọng sinh, mệnh ta do ta không do trời.Xem xong cả quyển sách, Lưu Đại Ngân muốn chửi mẹ nó!Quyển sách này kể về một người trọng sinh tên Giang Văn Chung.Lưu Đại Ngân ngẫm nghĩ một lát, đã hiểu ra trọng sinh chính là sống lại một đời.Vì Giang Văn Chung bị vu cáo trộm tiền phải vào đồn công an, tuy rằng cuối cùng đã chứng minh được cậu ta trong sạch, nhưng thanh danh của cậu ta cũng hỏng cả rồi.Trong trường, các bạn