Tiếng bước chân vang lên trong phòng, rất nhanh cửa đã mở ra.
Trong phòng có không ít người, lúc này đều cùng một động tác ngoái đầu nhìn lại đây.Người mở cửa là bác sĩ Tiền, trông thấy mẹ con Lưu Đại Ngân, ông ấy rất vui mừng: “Mau vào, mau vào.”Trong phòng có ít nhất mười người đang đứng, lúc này tất cả ánh mắt đều dính chặt vào túi da rắn trên lưng Lý Lưu Trụ.Lý Lưu Trụ: Áp lực nặng như núi.Lưu Đại Ngân thì ngược lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, không bị ảnh hưởng chút nào.Bác sĩ Tiền cười giải thích nghi hoặc cho bọn họ: “Những người này đều là người mua gà nướng nhà chị, biết sáng hôm nay hai mẹ con đến, trời còn chưa sáng đã tới gõ cửa nhà tôi rồi.”Giải thích với Lưu Đại Ngân xong, ông ấy lại cười mắng mấy người kia: “Tròng mắt sắp rơi xuống đất cả rồi đấy, mẹ con bọn họ đều là nông dân thật thà, các vị cẩn thân đừng làm người ta sợ.”“Không phải vì chúng tôi quá kích động sao?”“Chị gái, xin lỗi nhé, quá kích động rồi, ha ha.”Trên mặt Lưu Đại Ngân mang ý cười, đặt túi da rắn lên trên bàn: “Tổng cộng hai mươi lăm con gà nướng, mười chín con lớn nhỏ như nhau, chỉ có sáu con hơi nhỏ hơn chút, tôi đã thêm vào mỗi con bốn cái bóng gà.”“Tôi muốn con này.”“Tôi muốn con này.”“Chị gái, con nào là con kèm móng gà? Ông cụ nhà tôi chỉ thích thứ đó.”“Tôi cũng muốn kèm móng gà, móng gà ki, gặm lên đúng là có tư vị.”“Ăn móng gà, cẩn thận run tay.”“Cái ông này, ông là bác sĩ đó, sao còn tin mấy thứ ấy.”“Tôi không tin, nhưng ông ăn thì tôi tin.”Người quen biết trêu chọc nhau, lấy gà nướng từ tay Lý Đại Ngân, đem tiền đã chuẩn bị từ trước cho Lý Lưu Trụ đang đứng bên cạnh bà ấy.
Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại người nhà họ Tiền.Dáng người vợ bác sĩ tiền không cao lắm, vừa nhìn đã biết là kiểu rất dịu dàng.Lưu Đại Ngân lấy bao chân gà đã chuẩn bị từ trước ra: “Chị Tiền, chúng tôi có thể bán ra nhiều gà nướng như vậy, ít nhiều nhờ ơn bác sĩ Tiền, đây là chút lòng thành của chúng tôi, xin ngài đừng từ chối.”Vợ bác sĩ Tiền liên tục xua tay: “Chúng tôi chỉ đứng giữa dắt dây, sao có thể không biết xấu hổ nhận đồ của chị.
Hơn nữa, nhà chị cũng coi như đã giúp đỡ chúng tôi, nếu không chúng tôi biết đi đâu mua chút đồ ăn mặn.”Lưu Đại Ngân đặt chân gà lên bàn: “Chị Tiền, chỗ này là một bọc chân gà không đáng giá tiền thôi, nếu chị không nhận, lòng tôi luôn cảm thấy băn khoăn.”Bác sĩ Tiền ở bên cạnh cũng nói: “Chúng tôi chỉ thuận tay giúp chút việc, sao có thể nhận quà của nhà chị?”Lưu Đại Ngân: “Tôi đã mang theo rồi, nếu anh chị không nhận, vậy tôi phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại để chúng tôi mang về?”Bác sĩ Tiền nghe vậy không tiện từ chối thêm, bảo vợ mình nhận lấy.Sau đó lại liên tục có người tới nhà bọn họ, lấy gà nướng mình đặt trước.
Chưa đến giờ bác sĩ Tiền đi làm, gà nướng đã hết sạch.Triệu Đại Ngân rút ra một tờ giấy từ trong túi, đưa cho bác sĩ Tiền: “Bác sĩ Tiền, đây là số điện báo nhà tôi, nếu anh chị muốn mua gà nướng tiếp, trên sáu con chúng