Giám đốc ho khan một tiếng, hỏi: “Rốt cuộc sao lại thế này?“Giám đốc, khách hàng này mắng tiểu Lưu khóc.
” Người bán hàng đánh đòn phủ đầu, chỉ vào Lý Lưu Trụ nói.
Người xem náo nhiệt vây quanh quầy bán kẹo chật như nêm cối, ồn ào thảo phạt Lý Lưu Trụ.
“Cậu là đàn ông, bắt nạt một cô gái như vậy, có biết xấu hổ không?”“Chàng trai, làm người phải phúc hậu, người ta là con gái trẻ, cậu là con trai nên nhường nhịn.
”“Xem người bán hàng khóc thương tâm biết mấy, chắc chắn bị bắt nạt rồi.
”Lý Lưu Trụ với dáng người cao lớn, hooàn toàn che kín Lưu Đại Ngân, giám đốc thấy là đàn ông bắt nạt phụ nữ, giọng nói lập tức trở nên nghiêm khắc, sa sầm mặt hỏi: “Là thế này sao?”Lưu Đại Ngân chui ra từ sau lưng con trai: “Giám đốc, người bán hàng ở Cung Tiêu Xã các anh thú vị thật đấy, người bán mắng người mua còn không cho người mua mắng lại.
”Sau đó bà ấy lại nói với người bán hàng đang khóc như hoa lê dưới mưa: “Cô mắng tôi trước tôi không khóc.
Tôi mắng cô, cô lại khóc.
Dựa theo ý của vị đồng nghiệp này, cãi nhau không quan tâm đúng sai, ai khóc người đó chính là người bị bắt nạt đúng không? Vậy vừa rồi cô cũng mắng tôi, để tôi khóc hai tiếng, đảm bảo khóc lớn tiếng hơn cô, nước mắt nhiều hơn cô, đáng thương nhiều hơn cô.
”Nghe Lưu Đại Ngân nói xong, người bán hàng kia thấy khóc cũng không phải, không khóc cũng không phải, chỉ có thể chôn mặt vào vai đồng nghiệp đang an ủi cô ta.
“Giám đốc này, chúng tôi từ nông thôn đến, nghe nói đồ trong Cung Tiêu Xã các anh tốt, mới cố ý tới mua một chút mang về cho người lớn trẻ con trong nhà nếm thử.
Bây giờ đồ chưa mua được, ngược lại khiến chúng tôi ôm một bụng tức mang về sao?”Lưu Đại Ngân nói với giám đốc xong, lại nói với người bán hàng kia: “Cô là người bán hàng, giới thiệu giá cả hàng hóa cho chúng tôi không phải bản chức sao? Lãnh đạo quốc gia đã nói, đối với công việc phải nghiêm túc nhiệt tình, chẳng qua tôi chỉ hỏi thêm giá cả vài loại kẹo thôi, sao có thể mắng chửi người như vậy? Các cô là nhân viên Cung Tiêu Xã tỉnh thành đấy, tư tưởng giác ngộ này ngay cả nông dân chúng tôi cũng không bằng.
”“Có phải mấy chữ trước cửa Cung Tiêu Xã các anh viết “Vì dân phục vụ” hay không? Giám đốc, tôi hỏi anh một câu, người bán hàng chỗ anh phục vụ nhân dân thế nào? Chỉ vì khách hàng hỏi giá thêm vài câu, đã chê phiền mắng chửi người ta, khách hàng mắng lại thì khóc, còn khóc vô cùng ấm ức, đây chính là “Vì dân phục vụ” của các anh?”Lưu Đại Ngân không học nhiều, nhưng Cung Tiêu Xã trên huyện và trên thị trấn đều viết mấy chữ tương tự, trước đây Lưu Đại Ngân thấy kỳ lạ từng hỏi người qua đường, mới hiểu được nghĩa của mấy từ “Vì dân phục vụ” đó.
Là câu lãnh đạo quốc gia viếc, ý muốn tất cả nhân dân Cung Tiêu Xã đều phải hết lòng phục vụ nhân dân.
Nghe nhân viên báo cáo có người cãi nhau với Tiểu Lưu, vốn dĩ giám đốc không hề để tâm, đợi khi nhìn thấy rõ hai khách hàng làm loạn kia, lại càng coi thường đối phương.
Khả năng hai người kia là mẹ con, nhìn cách ăn mặc, ngôn hành cử chỉ là biết, bọn họ từ nông thôn đến.
Trong nhận thức của giám đốc, người nhà quê bình thường đều không có kiến thức, chỉ cần mình nói vài câu nhún nhường, là hai người kia có thể cảm động không tìm ra đông tây nam bắc rồi.
Chuyện cãi nhau cũng sẽ trôi qua như vậy.
Nhưng thật sự không ngờ, người phụ nữ trung niên nhìn qua có vẻ không có kiến thức kia lại biết ăn nói như vậy, sau một phen thao thao bất tuyệt, không chỉ áp cho Tiểu