Giang Văn Chung có biết sức khỏe Khai Lâm không tốt, cần phẫu thuật không?Anh ta biết.Giang Văn Chung có biết nhà họ Lý ăn mặc cần kiệm, tích cóp tiền phẫu thuật không?Anh ta biết.Giang Văn Chung có biết hai vợ chồng Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân phải chạy vạy khắp nơi vay tiền chữa bệnh cho cháu trai nhỏ không?Anh ta cũng biết.Nếu đều biết, vậy khi Giang An Ni đưa tiền cho anh ta, chẳng lẽ anh ta không rõ số tiền ấy dùng làm gì sao?Đương nhiên anh ta biết rồi, chẳng qua giữa tiền đồ của mình và tính mạng của cháu ngoại, anh ta lựa chọn bản thân mà thôi.Càng đáng giận hơn là, trong quyển sách kia viết, vốn dĩ học phí của Giang Văn Chung đã gần đủ rồi, chẳng qua là anh ta thi đỗ đại học, trong huyện có khen thưởng cho anh ta một tờ phiếu công nghiệp, anh ta muốn mua một chiếc đồng hồ, nên mới nói dối chị gái là học phí chưa đủ.Vì vậy Giang An Ni mới đưa tiền phẫu thuật của con trai cho anh ta.Đến hiện tại, Lưu Đại Ngân vẫn nhớ rõ, trong sách viết thế này: Tàu hỏa kêu loảng xoảng loảng xoảng, lúc này đã là đêm khuya, Giang Văn Chung lại không buồn ngủ chút nào, lần đầu tiên trong túi anh ta có nhiều tiền như vậy, dù nộp học phí xong vẫn có thể dư lại vài trăm.Phải tiêu xài số tiền này thế nào nhỉ?Đồng hồ bắt buộc phải mua, quần áo thể diện cũng phải mua một bộ.Mua thêm một đôi giày da mới nữa, tuy rằng giày vải trên chân là giày mới, nhưng đã lỗi mốt rồi, không xứng với thân phận sinh viên của anh ta.Vì thứ gọi là “Thể diện”, anh ta có thể lừa đi tiền phẫu thuật của cháu ngoại mình.Chính là một kẻ lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa.Trông cậy anh ta có thể chủ động trả tiền, thà trông cậy tiền từ trên trời rơi trúng mặt còn hơn.“Anh Ba, dù sao bọn họ cũng là người thân của em, em không sao, anh…”Giang Văn Chung còn chưa nói hết lời, Lưu Đại Ngân đã bước lên trước một bước, túm lấy tay áo anh ta, cao giọng hô lên: “Văn Chung, bác van cháu, cháu trả lại tiền mình ăn trộm cho bác đi, đó là tiền phẫu thuật của Khai Lâm đó! Là tiền cứu mạng Khai Lâm đó!”Giọng Lưu Đại Ngân to lớn vang dội, còn cố ý gào lên, suýt chút nữa nóc nhà cũng bật ngửa.Giang Văn Chung và Cao Thành gần bà ấy nhất đứng mũi chịu sào, lỗ tai kêu ong ong.Giang Văn Chung sửng sốt.Sao bà ta dám nói mình “Ăn trộm”?“Văn Chung, bác biết nhà cháu nghèo, không có tiền nộp học phí, nhưng cháu không thể trộm tiền của nhà bác như vậy… Đó là tiền phẫu thuật cho Khai Lâm, là tiền cứu mạng thằng bé…” Nước mắt Lưu Đại Ngân rơi xuống ào ào.Nghĩ đến cháu trai đáng yêu của mình gặp phải kết cục như quyển sách kia viết, vì bệnh tình nặng thêm không có tiền giải phẫu khiến thằng bé chết non, trái tim Lưu Đại Ngân lập tức đau như dao cắt, nước mắt cũng không ngăn được cứ thế tuôn rơi.Từ khi Lưu Đại Ngân kéo tay áo Giang Văn Chung, Lý Liên Hoa đã hiểu ý của mẹ mình, chị ấy cũng túm lấy một ống tay áo khác của Giang Văn Chung, khóc lớn: “Văn chung, chị biết em chỉ nhất thời hồ đồ, quá muốn vào đại học mới phạm sai lầm, em trả lại tiền cho nhà chị đi, đó là tiền phẫu thuật của khai lâm mà.”Lý Liên Hoa là con gái thứ hai của Lưu Đại Ngân, tính tình đanh đá giống bà ấy.
Lần này lên tỉnh thành, Lưu Đại Ngân cố ý gọi đi cùng.Người xung quanh đều sửng sốt, ruốt cuộc ân oán giữa Giang Văn Chung và ba người nhà họ Lý là