“Đồng chí, tiền này đã tìm thấy ở chỗ Giang Văn Chung, các anh xem nên giải quyết thế nào?” Lưu Đại Ngân hỏi cảnh sát.“Mời bạn học Giang đi theo chúng tôi một chuyến.”Lãnh đạo trường học tới chậm, trên đường chỉ nghe người ta nói đại khái, bây giờ nghe thấy cảnh sát muốn đưa sinh viên trường mình về đồn công an, vội vàng bước tới hòa giải: “Đồng chí cảnh sát, có phải có hiểu lầm gì đó hay không? Sinh viên có thể thi đỗ vào trường chúng tôi, nhân phẩm học vấn đều ưu tú, chắc chắn nhân phẩm không thành vấn đề, chắc chắn có hiểu lầm bên trong.”Lý Liên Hoa: “Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Tang chứng vật chứng đầy đủ, còn có gì có thể hiểu lầm? Khi mới tới chúng tôi đã hỏi Giang Văn Chung, không phải cậu ta nói mình không lấy tiền à? Sao lại lục soát ra được tiền nhà chúng tôi trong túi cậu ta? Chẳng lẽ tiền nhà chúng tôi mọc chân tự chạy tới?”Giang Văn Chung tiếp tục phản bác: “Không phải thế, tiền này là chị gái tôi cho tôi.”Lưu Đại Ngân ở bên cạnh thản nhiên nói: “Trước khi tới, tôi đã hỏi chị gái cậu, chị ta nói chưa từng cho cậu tiền, trưởng thôn và hàng xóm đều có thể đứng ra làm chứng.”Tới đồn công an, Giang Văn Chung bị đưa vào phòng thẩm vấn, ba người nhà họ Lý đi theo cảnh sát lấy lời khai.“Đồng chí, yêm* hỏi chút, tiền đã tìm thấy chỗ Giang Văn Chung rồi, khi nào có thể trả lại cho chúng tôi? Cháu trai tôi còn đang chờ số tiền này làm phẫu thuật…” Lưu Đại Ngân hỏi.“Chuyện này khó mà nói trước, phải đợi bằng chứng đầy đủ có thể kết án, định tội rồi, mới có thể trả lại tang vật.”“Vậy cảm ơn đồng chí.” Lưu Đại Ngân nói.“Mẹ, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Lý Liên Hoa hỏi.Khi ba người nhà họ Lý đứng trước cửa đồn công an, Lưu Đại Ngân nheo mắt ngẫm nghĩ: “Chúng ta về nhà trước.”Lý Liên Hoa: “Về nhà? Chúng ta đi rồi, Giang Văn Chung phải làm sao?”“Cậu ta ở đồn công an, còn lo cậu ta chạy à? Bây giờ đang mùa gặt lúa mạch, chúng ta không về kiếm công điểm lấy gì bỏ vào mồm? Con ở trên này vài ngày, người nhà chồng lại có ý kiến.
Hơn nữa, chúng ta cũng không có chỗ ở trên tỉnh thành.” Lưu Đại Ngân hờ hững nói.Lý Liên Hoa: “Mẹ nói rất đúng.”Từ khi ra khỏi đồn công an, Lý Tam Thuận vẫn luôn trầm mặc.Vợ chồng mấy chục năm, Lý Tam Thuận nghĩ gì, đương nhiên Lưu Đại Ngân biết: “Ông cảm thấy tôi quá tuyệt tình, không nên đẩy Giang Văn Chung vào đồn công an à?”Lý Tam Thuận vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên không phải, tôi chỉ không ngờ, đứa trẻ ngoan ngoãn sao lại biến thành như vậy? Nếu cậu ta thật sự không có tiền vậy còn dễ nói.
Nhưng cậu ta lại có tiền mua đồng hồ, một chiếc đồng hồ bao nhiêu tiền? Có số tiền ấy rồi cậu ta cần gì phải lấy tiền từ chỗ con dâu?”Lưu Đại Ngân trợn trắng mắt: “Đừng nói đã đủ tiền học phí, dù không có tiền, người có lương tâm cũng sẽ không lấy tiền Giang An Ni đưa.
Tôi hỏi cậu ta, có biết Khai Lâm bị bệnh hay không, có biết hai ta đi vay tiền