Vốn dĩ nhìn thấy động tác của Lâm Thanh Chỉ, bác gái cả nhà họ Lâm - Lưu Đinh Đinh đã chuẩn bị lặng lẽ chuồn đi, kết quả đột nhiên lại bị người đàn bà ngu xuẩn Trần Mỹ Mỹ kéo ra.Bị ánh mắt mọi người nhìn tới, bà miễn cưỡng nặn ra một nụ cười giả tạo, điều chỉnh lại cảm xúc bước ra ngoài nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ cùng hòa ái mở miệng: "Thanh Chỉ a, chúng ta đều là người một nhà, có việc gì cũng có thể ngồi xuống vui vẻ nói chuyện, sao lại nháo đến tình trạng thế này? ”Lâm Thanh Chỉ vác dao chém củi lên vai, liếm liếm môi: "Nói chuyện? Bà coi tôi là một đứa ngốc sao? Nói chuyện tôi đã giúp nhà bà làm bao nhiêu công việc mà không được ăn cơm, hay là nói chuyện làm thế nào đem tiền tang lễ của bà nội tôi khấu trừ hết trong tay tôi, hay là nói chuyện làm thế nào làm một giáo viên bổ túc miễn phí giúp con trai bà, cho gia đình bà một lao động miễn phí?”"Bà muốn nói những chuyện tốt đẹp đó sao? Bà có nghe thấy những gì tôi vừa nói lúc nãy không? Nhà các ngươi cũng phải giống như vậy! Một, là đưa cho tôi hai mươi lăm cân lương thực.
Hai, là quy đổi thành tiền đưa cho tôi.
Sau này bà nội của tôi cũng không cần các người nuôi nữa.
”Nói xong cô nở nụ cười, chậm rãi cầm đao trên vai nhìn bà: "Bà không đưa cho tôi thì tôi sẽ tự mình đến lấy, chúng ta cùng xem thử ai nói chuyện hơn ai.
”Dù sao cô lúc này cũng chính là đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc! Không cho, liền cướp đi, hoàn toàn đều là ý nghĩ lưu manh.Lưu Đinh Đinh bị cô nói đến cả khuôn mặt đều cứng đờ, sắc mặt có chút khó coi.Lúc này, Lâm Cương Thạch cuối cùng cũng ra mặt, Lâm Cương Thạch so với Lâm Cương Thiết cường tráng hơn một chút, nhìn cơ bắp vừa lớn vừa dọa người, ông đứng trước mặt Lâm Thanh Chỉ gầy yếu vô hình trung lại làm cho người xung quanh tăng thêm một phần áp lực trong lòng.Lâm Thanh Chỉ một chút cũng không sợ ông, cô nhướng mí mắt lên: "Thế nào? Ông muốn đánh tôi sao?”Lâm Cương Thạch giận dữ mắng một tiếng: "Lâm Thanh Chỉ, mày đang hồ nháo cái gì đó! Bỏ học là do mày tự bỏ, làm việc cũng là mày tự nguyện ý làm, những thứ nên chu cấp nhà tao đều đưa đủ, mỗi ngày còn cho mày ăn đủ bữa, những điều đấy mày còn không vừa lòng chỗ nào? Tao nói cho mày biết, nếu còn là người thì nên hài lòng đi!”Những lời ông vừa nói, giống như tất cả lỗi