Thôn trưởng nghe bọn họ nói xong cũng không có phản ứng gì, chỉ là nghiêm mặt không nói lời nào.
Chuyện của nhà họ Lâm bọn họ đều có nghe mẹ chồng nhà mình bàn tán qua mấy lần, chuyện nhà con cả và con thứ hai làm quả thật có chút quá đáng, nhưng người nhà chi thứ ba lại không phản kháng cho nên bọn họ cũng không tiện nhúng tay vào, dù sao thì thanh quan cũng khó đoạn việc nhà (*).
(*) Tục ngữ: ngay cả một quan chức trung thực và ngay thẳng cũng sẽ gặp khó khăn trong việc giải quyết tranh chấp trong gia đình.
Nếu bọn họ chen vào một chân, đến lúc đó vạn nhất kẻ muốn cho người muốn nhận (**), vậy thì quả thực là phí công vô ích.
Với cả, lúc con bé nhà thằng ba mới vừa được đưa trở về nông thôn cả người đều vô cùng trắng trẻo sạch sẽ, nhìn thế nào cũng thấy chính là bộ dáng không gánh nổi việc gì.
(**) Trong trường hợp này có thể hiểu theo nghĩa: một người muốn đánh một người nguyện chịu.
Nhưng mà, khổ cực khiến người ta trưởng thành, hiện tại ngược lại thế mà lại thấy con bé có mấy phần trông giống cha của nó trước đây.
Trưởng thôn nhìn về phía bà Lâm đang ngồi bên cạnh, giọng điệu hơi chậm lại: "Dì, dì có muốn nói gì không?”Bà nội Lâm tên thật là Hồ Hương Phương, lúc bà gả đến nhà họ Lâm trong thôn, thôn trưởng còn chưa sinh ra cho nên theo lý ông vẫn phải gọi bà một tiếng dì.
Bà nội Lâm sắc mặt nặng nề nhìn về phía hai đứa con trai đối diện, chỉ thấy trên mặt bọn chúng đều là oán hận cùng tức giận, trong mắt một chút hối hận cũng không có, người mẹ như bà đã đến hơn nửa ngày cũng không thấy ai hỏi han qua một câu, nghĩ lại trong lòng liền lạnh đến không chịu nổi.
Bởi vì Lâm Cương Thạch và Lâm Cương Thiết là hai đứa con bà sinh ra trước, cho nên bà luôn quan tâm, cùng chiếu cố chúng nhiều hơn, đợi đến khi đứa con trai thứ ba được sinh ra áp lực trong nhà cũng trở nên lớn hơn, sự quan tâm của bà đối với con trai thứ ba liền không được nhiều như chúng.
Trước khi kết hôn, mặc dù bọn chúng cũng có chút tật xấu nhưng cũng không tính là quá xấu.
Ai ngờ sau khi kết hôn, bởi vì chuyện dưỡng lão của bà bị con dâu lớn cùng con dâu hai trong tối ngoài sáng âm thầm nói qua mấy lần, luôn miệng nói em ba có tiền đồ nhất lại còn là đoàn trưởng nên để cho cậu ba nuôi bà là tốt nhất, chúng cũng từ đó mà nghe theo luôn miệng nói bóng gió trước mặt thằng ba.
Thằng ba nghe thấy thế không nói hai lời, đã lập tức đón bà đi.
Ai ngờ sau khi bà được thằng ba đón đi, thằng cả với thằng hai lại trong tối ngoài sáng liên tục âm thầm tìm bà khóc nghèo, làm bà mềm lòng, lần nào thằng ba cho bà tiền tiêu vặt bà cũng đều gửi về nhà ở thôn, dù