Cuối cùng, Lâm Thanh Chỉ cầm mấy quả trứng gà, để Lục Lập ở nhờ nhà thím Tề cách vách một đêm.
Đêm nay Lục Lập cũng không hiểu tại sao mình lại ở lại, mơ màng nằm trên ván giường ngủ thiếp đi.
Buổi sáng khi thức dậy anh cảm ơn thím Tề một tiếng, sau đó liền đi về phía nhà của Lâm Thanh Chỉ.
Anh quyết định sẽ nói rõ ràng với cô, giữa hai người sẽ không bao giờ có khả năng xảy ra chuyện gì, cho nên cô hãy sớm ngừng việc dây dưa.
Ai ngờ chân chỉ mới vừa bước vào cửa Lâm gia, người đã bị gọi lại.
"Này! Này!”Lục Lập quay đầu lại liền nhìn thấy một người phụ nữ có chút cường tráng đầu buộc hai bím tóc đang gọi anh, phía sau cô còn có một người đàn ông cao gầy, trên vai đang vác một túi lương thực.
Đầu óc anh vận chuyển một chút, trong nháy mắt liền hiểu được đây hẳn là đồ của một trong hai nhà ngày hôm qua đưa tới, nhìn số lượng lương thực kia, anh đoán đây chắc là đồ của đại phòng nhà họ Lâm.
Ngày hôm qua tuy anh vốn là người ngoài cuộc nhưng những chuyện nên biết và không nên biết anh đều đã biết hết, tuy rằng đây là chuyện nhà họ Lâm anh không nên nhúng tay vào, nhưng vừa nghĩ đến chuyện ngày hôm qua anh đã nghe và nhìn thấy được, không hiểu vì sao lại đối với hai nhà này có chút không thiện cảm.
Anh cười nhạo một tiếng, thốt ra một câu châm biếm: "Sớm biết điều như vậy, không phải là đã tốt hơn rồi sao!"Nhưng mà Lâm Hoa Ny lại vờ như là không nghe thấy lời anh vừa châm chọc, liên tục liếc mắt nhìn anh, trên mặt còn chậm rãi dâng lên một trận ửng đỏ.
Lục Lập không chú ý tới tầm mắt của cô, nhìn thẳng về phía người đàn ông cao gầy: "Lương thực đã chuẩn bị đủ số lượng như đã nói rồi phải không?”Chu Đại Dũng cũng không ngại giọng điệu của anh, bởi vì quần áo trên người Lục Lập gần như làm cho thần sắc của anh chói sáng hơn mấy lần so với người nông thôn bình thường, tuy nói rằng hiện tại thị trường đã cho phép mua bán, nhưng quần áo như trên người Lục Lập cũng chỉ có ở chợ phía nam mới có thể ngẫu nhiên nhìn thấy vài lần.
Suy nghĩ trong đầu vừa xẹt qua, thần sắc anh ta nhìn về phía Lục Lập cũng bất giác mà thay đổi một chút, thật thà trả lời: "Khẳng định đủ, lương thực đều đã mang đến đủ như đã nói, đây chính là đồ để ăn vào trong bụng, cũng không thể làm giả được!”Lục Lập lười hỏi thêm nữa, thuận miệng nói: "Mang vào bên trong nhà đi.
" Ngữ khí tràn đầy đương nhiên, không chút nào cảm thấy mình có vấn đề, tựa như đây là lương thực của nhà anh vậy.
Chu Đại Dũng cõng lương thực đi theo phía sau anh.
Lâm Hoa Ny vẫn như cũ mặt đỏ bừng đứng tại chỗ, ngực bùm bùm đập đến vô cùng lợi hại.
Cô từ nhỏ đến lớn vẫn chưa từng thấy qua người tuấn