Lâm Thanh Chỉ sau mấy ngày học tập, đã phát hiện ra được dọc theo bờ sông hoặc công trường có thể tìm được rất nhiều đồ bỏ đi có ích, bận rộn cả một buổi chiều rốt cuộc bao tải cầm ở trong tay cũng đã tràn đầy.
Cô tìm một mảnh đất tương đối bằng phẳng, đặt bao phế liệu trong tay xuống, dự định phân loại phế phẩm rồi mới bỏ lại vào bên trong bao tải mang đi giao.
Sau nhiều lần bán phế liệu, cô đã nhận ra được giá thu mua của các loại phế phẩm không giống nhau, hơn nữa vào trong trấn và huyện thành sẽ tìm được nhiều phế phẩm hơn.
Mỗi lần đều có thể kiếm được tám đồng một mao, cô thật sự rất vui vẻ, nghiêm túc mà nói đây coi như là lần đầu tiên cô chân chính tự mình kiếm được tiền.
Trên bãi đất trống bên bờ sông thôn Tiểu Thanh, Lâm Thanh Chỉ đem bao tải chứa đầy sắt vụn, nhựa, thủy tinh, giấy kraft nhặt được đều đổ xuống đất, sau đó phân loại ra từng thứ, cuối cùng lại lấy dây thừng nhặt được tính toán đem mấy thùng hàng và giấy kraft lần lượt buộc lại tách ra riêng.
Cô vừa buộc xong mấy thùng giấy, vừa chuẩn bị buộc tới đống giấy kraft thì đột nhiên nghe thấy được có người đang gọi mình.
"Này!"Lâm Thanh Chỉ ngẩng đầu liền nhìn thấy được Lục Lập đang đứng ở cách đó không xa, khuôn mặt có chút kinh ngạc nhìn mình.
Nhưng cô chỉ nhìn thoáng qua, đã ngay lập tức thu hồi lại tầm mắt, tiếp tục nhìn về phía đống đồ của mình, đưa tay cầm lấy hai sợi dây thừng ngắn rồi buộc chúng lại với nhau thành một sợi dây dài đè lên bên trên đống giấy kraft, chăm chú quan sát xem chiều dài của sợi dây trong tay đã đủ dùng hay chưa.
Một lòng một dạ, đắm chìm vào sự nghiệp kiếm tiền vĩ đại của mình.
Cảm giác kiếm được tiền thật sự rất vui vẻ, làm cô có chút nghiện, sự xuất hiện của Lục Lập hiện tại đối với cô đã không còn là quan trọng nhất nữa rồi.
Lục Lập không dám tin nhìn người đang khom lưng buộc dây thừng ở phía trước, lại nhìn đến đống phế phẩm được phân loại chỉnh chu ở bên cạnh chân cô, đầu óc trống rỗng.
Chầm chậm tiến về phía trước thêm mấy bước, muốn xác nhận xem anh có phải là đang nhìn lầm hay không.
Kết quả anh vừa mới tới gần, Lâm Thanh Chỉ tới mặt cũng không thèm ngẩng lên đã bắt đầu đuổi người: "Anh tránh xa ra một chút, đừng làm lộn xộn đồ đạc của tôi.
" Cô vừa buộc chặt đóng giấy vừa nói.
Nghe được âm thanh quen thuộc, Lục Lập cuối cùng cũng chắc chắn được là mình không có nhìn lầm, trong lòng nhất thời nhốn nha nhốn nháo như là bị một đám dê chạy qua.
Anh gọi một tiếng: "Lâm Thanh Chỉ?"Lâm Thanh Chỉ một chút cũng không để ý tới anh.
Nhưng mà, anh chỉ mới vừa vô tình đá vào bao tải cô vừa sắp xếp Lâm Thanh Chỉ