Đời trước, con gái nhỏ của cô chết non, sau đó không thể tiến vào phần mộ tổ tiên của Phùng gia, chỉ có thể nhân lúc sáng sớm chưa có ai, cõng người trộm chôn.Một mình cô quỳ ở trên mặt đất khóc đên tê tâm liệt phế, còn nhà chồng cô thì sao? Anh chồng mặt mày cao hứng phấn chấn đón tiếp người trong thôn đến nhà hắn xem Tv mới vừa mua.
Phùng Nhị Cường, cái tên không bằng súc sinh kia thì mắng cô giả vờ mang vẻ mặt đưa đám, còn nói cô cố ý mang đen đủi đến cho nhà của hắn.Lúc ấy, cô thật muốn đập nát, phá tan cái Tv kia đi, còn muốn đuổi đi tất cả những ai đang xem Tv trong nhà, vừa xem còn vừa cười hì hì.
Đó là lần đầu tiền cô muốn phản kháng ở đời trước, đáng tiếc tất cả chỉ là trong suy nghĩ, cô không hành động gì hết.
Hơn nữa cô ngu xuẩn đến lỗi còn cảm thấy chính bản thân mình sai, cảm giác mình mắc thêm lỗi lầm nữa.Hiện tại, cô không chờ kịp đạp cái Tv mới đó, cô chỉ cần lấy tiền mang theo hai con gái nhỏ của mình tránh thật xa cái nhà này mà thôi.Chị dâu cả Phùng nơi nào chịu ăn cái thiệt này.
Cô ta có tâm muốn ngăn người lại, đáng tiếc phát hiện ra người em dâu lại cứ trơn trượt như một con cá chạch, căn bản không làm sao động đến thân