Từ Trấn trên đến nhà mẹ đẻ cô ở Hạ Hà thôn ước chừng mười dặm đường.
Trên đường đi còn không có xe buýt.
Mùa hè ánh nắng nóng nực, hơn nữa cô còn cõng và ôm theo hai đứa nhỏ đi ở dưới ánh nắng mặt trời quả thực có thể mệt đến chết người.
Nhưng hai mẹ con nói nói cười cười hơn nữa con gái nhỏ cũng ê ê a a tham gia cùng, tất cả những điều này làm cho Chu Thu Bình chân bước vững vàng từng bước một đi trở về nhà mẹ đẻ mình.Người trong thôn nhìn thấy Chu Thu Bình, chủ động chào hỏi: “Thu Bình về nhà mẹ đẻ a, Nhị Cường như thế nào không đưa cô về a.”Đời trước, sau khi mẹ qua đời, Chu Thu Bình trên cơ bản không quay về nhà mẹ đẻ.
Nên hiện tại đối với người trong thôn cô cơ bản cũng không nhận ra ai, chỉ có thể mơ hồ đáp lại “ Bọn nhỏ muốn về chơi với bà ngoại, ta về nhà nhìn xem một chút.”Thôn dân tuy rằng tò mò, nhưng vì không hiểu được đã xảy ra cái gì cũng không tốt mà tò mò việc nhà người khác, chỉ có thể cười cười lấy đứa nhỏ ra nói chuyện “ Vậy là tốt, kêu bà ngoại cắt thịt cho ngươi ăn.”Thanh Thanh cao hứng mà nói: “ con đưa bà ngoại ăn đường!”Cô bé có một túi kẹo sữa đấy.Chu Thu Bình không cùng người khác hàn huyên nhiều, nhanh chóng mang theo hai con gái đi trở về nhà mẹ đẻ.Chu gia cũng là một gia đình khá giả.
Toàn bộ thôn chỉ có duy nhất một gia đình có nhà