Tâm tình tố lên được một chút, Chu Thu Bình cười rồi nói với con gái lớn: “Để mẹ làm canh trứng cho con, cũng chưng một cái trứng gà cho em gái, trứng còn lại thì xào với rau hẹ được không?”Thanh Thanh cười đến đôi mắt đều cong thành hình trăng non, cao hứng mà phân phối bữa tiệc lớn của cô bé : “Mẹ ăn, bà ngoại cũng ăn.”Chu Thu Bình một phen bế lên con gái, hôn bẹp một cái trên khuôn mặt nhỏ của cô.
Ai da, đều nói con gái là áo bông nhỏ của mẹ.
Thật đúng là giống như được uống chè đậu xanh ướp lạnh mùa hè nóng nực vậy.Chu Cao thị lộ ra thần sắc khó xử, bà cẩn thận nói với con gái mình : “ ăn cả ba quả trứng cũng là quá nhiều đi, chưng một quả cho cháu gái lớn là đủ rồi.”Gà mái mỗi ngày đẻ bao nhiêu trứng đều hiểu rõ.Chu Thu Bình kéo mặt xuống, đôi mắt đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm mẹ mình: “Nha, trứng là con nhặt được, mẹ, người như thế nào mà khi vừa sinh ra ta không bóp chết ta luôn đi?”Mẹ cô mua gà con, bà chính tay chăm gà, nhưng mà trứng gà này cô là con gái đẻ lại không có tư cách ăn.Chu Cao thị cảm thấy con gái tính tình càng ngày càng kỳ quái.
Khi còn là con gái thì luôn nhu thuận nghe lời, hiện tại sinh ra hai đứa con, đảo mắt một cái trở lên đanh