Những đạo lý này là do đời trước cô bị bắt đi làm thuê ở trong thành mà nhìn thấy ra.
Cô dùng chính mồ hôi cùng máu tươi, hay nói đúng hơn chính là chính sinh mệnh của một đời mới có thể cân nhắc ra tới.
Hiện tại bây giờ cô làm sao có thể cưỡng cầu mẹ mình hiểu hết được những thứ đó.Chu Cao thị đột nhiên rối rắm nhìn con gái mà không biết nên nói cái gì, chỉ có thể giận dỗi quay đầu đi.Thanh Thanh hết nhìn xem mẹ mình, rồi lại quay sang nhìn bà ngoại.
Cô bé còn quá nhỏ, bé hoàn toàn không nghe hiểu được người lớn đang nói cái gì, nhưng dù sao bé cũng là một đứa nhỏ thông minh.
Vì vậy mà bé lập tức duỗi tay, đem món canh trứng thơm ngào ngạt kia của chính mình đẩy đến trước mặt bà ngoại “Bà ngoại uống.”Bình tĩnh xem xét thì thấy rằng Chu Cao thị tuy rằng cũng là một người trọng nam khinh nữ, nhưng bà thật sự không phải là một người ác, không hiểu chuyện.Bà nhìn cháu gái ngoại hiểu chuyện, bà cũng đau lòng.
Bà không nhận lấy bát canh của cháu gái mà khuyên lại “ Thanh Thanh uống đi, uống vào sẽ nhanh lớn”.Xong rồi, bà rốt cuộc không nhịn xuống được, lại chỉ cây dâu mà mắng cây hòe đâm con gái, “Đừng để đến lúc già lại giống như mẹ của cháu.”Không nghĩ tới Chu Thu Bình không chỉ có không phát tác, ngược lại còn nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, đừng học mẹ, từ nhỏ đến lớn