Trị an ở Hạ Hà thôn rất tốt, mặc dù trong thôn cũng có người tay chân không sạch sẽ, cũng có tên du thủ du thực nhưng mà ai cũng biết nguyên tắc, thỏ khôn không ăn cỏ gần hang.
Vì vậy mà không có ai xuống tay với người ở trong thôn.
Cho nên Chu Thu Bình chỉ có một mình vẫn có gan đứng ở mương nước, bao bọc hết túi nilon lên thân cây, sau đó mới theo ánh mặt trời ảm đạm xuống núi trở về nhà ăn cơm.Mùa hè nóng, mọi nhà đều ra phòng ngoài ăn cơm chiều.
Còn có nhà lấy radio bật lên phát ra các tiếng ê ê a a.
Chu Cao thị dọn cơm chiều ra phía trước phòng đất, để lên trên bàn nhỏ ăn cơm.Lúc này bà mới nhìn thấy con gái mình đi về, tức giận mà mắng “ Ăn cơm, ngươi còn cần người bê bát đến tận miệng mới trở về phải không?”Chu Thu Bình quét mắt nhìn bàn ăn, nhìn thấy món canh dây bầu có trứng gà, bên cạnh còn có một chén trứng gà, thế nên không lên tiếng nữa, chỉ ngồi xuống trầm mặc ăn cơm với nước nòng.Chờ đến khi cơm nước xong, lại đút cho con gái ăn sạch sẽ trứng trưng, Chu Thu Bình lau miệng cho con gái, rồi quay sang nói với mẹ mình “ Con ra ngoài