Chu Thu Bình đã ăn hai cái trứng nước đường trước khi ra khỏi cửa, theo lý thuyết hẳn là không đói bụng.
Nhưng cô đã đạp xe ba bốn tiếng đồng hồ nên thể lực đã bị tiêu hao rất lớn, lúc này cũng không ngăn được nước miếng trong miệng chảy ra.
Cô nhanh chóng hỏi thăm “ Đồng chí có biết ở đâu thu mua ve sầu không ? Tôi có bắt được một ít muốn bán.
”Bác gái bán bánh nướng đảo mắt nhìn cô, bởi vì cô không phải là khách hàng liền trở mặt, lắc đầu quầy quậy “ Vậy là cô tới sớm rồi, buổi tối mới có người bán ve sầu, đến trợ đêm mới bán món này”.
Chu Thu Bình khẳng định sẽ không thể chờ được đến chợ đêm bày quán, cô cần bán hết sau đó nhanh chóng trở về thôn Hạ Hà.
Cô là một nữ nhân vẫn còn trẻ, nào dám đi một mình trên đường vào ban đêm.
“không có nơi nào khác thu mua sao?”Bác gái bán bánh nướng vội vàng tiếp đón khách hàng đã bỏ tiền ra, trả lời một câu mơ hồ “ Tôi đây liền không rõ ràng lắm, chợ rau khẳng định có bán đi.
”Chu Thu Bình ngượng ngùng tiếp tục quấy rầy người ta buôn bán, đẩy xe đạp ra khỏi phố ăn vặt.
Cô nhìn thấy phía trước có một bác trung niên đang gánh nặng đồ ăn, trong sọt là chứa đầy đồ ăn