Cửa chính bị mở ra, bà Phùng cùng con dâu cả mới xem TV ở nhà trưởng thôn trở về.
Hai người ở cửa chính đụng phải Phùng Nhị Cường.Bà Phùng mắng một câu “ Vội vàng đi đầu thai hả, quỷ đòi nợ.”Phùng Nhị Cường nào dám dong dài, chạy nhanh chuồn đi gặp người đánh bài.
May bây giờ là trời tối, ai cũng không chú ý đến sự chật vật của hắn.Bà Phùng nhíu mày ngăn lại con dâu thứ hai : “Đứa nhỏ làm sao vậy, buổi tối không ở nhà, cô là đang định đi đâu đây ”.Người con dâu thứ hai của bà ta chỉ có một khuyết điểm duy nhất là gà không biết đẻ trứng, đẻ liên tiếp hai lần cũng đều là con gái, thật là đen đủi.Chu Thu Bình đã rất nhiều năm không nói chuyện cùng với bà mẹ chồng này rồi.Từ khi cô gả vào nhà họ Phùng thì bà ta luôn khi dễ cô.
Cô ở cữ đều không cho cô ăn cơm no.
Sau này bà ta bị si ngốc, không nhận ra đường về nhà, liền bị chết lạnh ở ngoài đường.
Chỉ có thể nói một câu “ Ông trời có mắt”.Hiện tại, cô không rảnh cùng bà Phùng xé rách mặt lúc này .“Tránh ra, ta mang đứa nhỏ đi bệnh viện.”Trời tối, bà Phùng nghe xong con dâu hai nói mới chú ý tới cháu gái nhỏ thân thể đang run rẩy.
Bà ta kinh hô lên, duỗi tay muốn đoạt bằng được đứa bé