Không đợi Sơn Trà từ chối, Vương Ái Hồng đã cầm đồ vào trong phòng bà Lưu mặc thử trước rồi, lúc ra ngoài thì càng thêm yêu thích vô cùng, mặt mày rạng rỡ, giương khóe môi e lệ hỏi: “Thế nào? Trông có hợp không?”
Dáng người của cô ấy với Sơn Trà cũng gần giống nhau, Sơn Trà mặc lên hợp thì cô ấy mặc lên cũng hợp.
Tuy rằng mặc ở trong quần áo từ bên ngoài không nhìn được gì, nhưng mà cô ấy vẫn có thể tự cảm nhận được đúng là không hề giống như bình thường.
Sơn Trà miệng ngọt mà khen: “Rất hợp, cô mặc vào còn hợp hơn cả tôi nữa.”
Lời này khiến cho trong lòng Vương Ái Hồng rất hưởng thụ, cô ấy tưởng rằng đây là Sơn Trà làm cho bản thân, bây giờ lại mặc ở trên người cô ấy, sợ Sơn Trà không vui, bèn vội vàng lôi kéo tay cô nói: “Cô bỏ ra nhiều công sức như thế, tôi chắc chắn sẽ không thể cứ thế lấy của cô được, nếu không thì tôi đưa cho cô năm đồng để mua lại, cô thấy như thế nào?”
Cô ấy nói xong thì trong lòng cũng có chút thấp thỏm, dù sao thứ này ở cửa hàng bách hoá trên thị trấn, ít nhất cũng phải đến tám, chín đồng, nhưng mà bây giờ trên người cô ấy cộng cũng chỉ có năm đồng, cho nên mới ra giá là năm đồng.
Thấy Sơn Trà một lúc lâu không lên tiếng, cô ấy lập tức lo lắng có phải là do mình đã ra giá quá ít rồi không, đang định trả cao thêm, lại nghe Sơn Trà nói: “Năm tệ nhiều quá, nguyên liệu làm ra thứ này cũng không phải quá tốt, thôi thì lấy của cô ba đồng đi.”
Đống vải vụn đó của cô cộng lại cũng còn chưa đến một đồng tiền vốn, tính ra cô vẫn còn lãi được hai đồng.
Vương Ái Hồng lại càng thêm vui sướng, sửng sốt một lát, rồi lập tức phản ứng lại, ôm cánh tay Sơn Trà nói: “Sao cô lại tốt như thế chứ.”
Con gái ở độ tuổi này không có quá nhiều tâm tư, có thích một người hay không cũng rất đơn giản, hôm nay cũng coi như là lần đầu tiên Vương Ái Hồng được tiếp xúc trực tiếp với Sơn Trà, lại phát hiện cô không hề giống chút nào với lời đồn ở trong thôn, khuôn mặt đẹp còn chưa nói, lại còn rất hào phóng nữa.
Nếu sớm biết thật ra cô là người tốt như vậy, thì hẳn là cô ấy đã chơi với cô từ lâu rồi, quả nhiên lời của bà tám trong thôn đều không đáng tin.
Cô ấy vô cùng vui vẻ mà móc ra ba đồng đưa cho Sơn Trà, đồng thời có chút ngượng ngùng mà nói: “Sơn Trà, tôi có thể lại làm phiền cô một chuyện nữa có được không?”
Sơn Trà đáp: “Cô nói đi.”
“Tôi còn muốn một chiếc nữa để thay ra, có thể lại làm phiền cô làm giúp tôi hai cái được không?”
Cô ấy thật sự rất thích kiểu áo này, cũng đã ước ao trong lòng lâu như thế, nếu không cũng sẽ không mặt dày đòi Sơn Trà làm thêm cái nữa cho mình.
Sơn Trà chờ chính là những lời này của cô ấy: “Không thành vấn đề, nhưng mà ở chỗ tôi không có vật liệu tốt.”
Vương Ái Hồng nghe xong, vỗ tay nói: “Chuyện này cứ giao cho tôi, mấy hôm nữa đúng lúc tôi có việc lên trấn trên, nếu như cô rảnh, chúng ta cùng đi dạo đi, cô muốn vật liệu gì thì để tôi mua, đến lúc cô làm xong, tôi đưa tiền công cho cô là được.”
Cô ấy rất có lòng tin đối với tay nghề của Sơn Trà, mà Sơn Trà lại lấy giá rẻ như vậy, chất lượng lại giống với ở cửa hàng bách hóa, mẫu