Sơn Trà ngủ ngon cả một đêm không hề mộng mị, lúc tỉnh lại cũng là do bị tiếng cười đùa ầm ĩ của trẻ con ở bên ngoài đánh thức.
Cô vừa mới giật giật thân mình, thì phát hiện mình đang bị ôm thật chặt, hoàn toàn không thể động đậy.
Má cô phiếm ra màu hồng phấn, khẽ đẩy Tạ Tri Viễn hỏi: “Bên ngoài có tiếng gì vậy?”
Giống như đang ở ngay ngoài cửa vậy, ồn ào không chịu nổi.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Tạ Tri Viễn gần như một đêm không ngủ, buổi sáng gà gáy rồi anh mới thật sự không thắng nổi cơn buồn ngủ mà ngủ thϊếp đi, lúc này đang cực kỳ say giấc, ôm lấy Sơn Trà cứ như là đang ôm báu vật, chặt chẽ không hề buông tay.
Bị Sơn Trà đẩy, anh buồn ngủ mông lung mở mắt ra, lời nói gì cũng chưa nói, đã đỏ mặt trước.
Nhanh chóng buông Sơn Trà ra dịch về phía mép giường, cũng không dám dựa gần cô nữa.
“Cái, cái gì?”
Sơn Trà cách anh gần như vậy, sao lại không biết anh trốn cái gì, trong đôi mắt toàn là sóng nước ngượng ngùng, lại làm ra vẻ trấn định giống như không biết gì cả, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ.
“Trẻ con ở đâu ra vậy, ồn ào quá đi.
”
Tạ Tri Viễn ấn xuống tình ý nhộn nhạo trước ngực, thanh thanh giọng nói dời lực chú ý từ trên người Sơn Trà đi, lúc này mới nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài cùng với tiếng gõ cửa, không chỉ có tiếng của trẻ con, mà còn có cả của người lớn, giọng nói anh còn rất quen thuộc.
Nhớ tới mấy người bên ngoài kia, vẻ mặt Tạ Tri Viễn lập tức lạnh xuống, vừa mặc quần áo vừa nói: “Chắc là chị dâu của anh với cả đám Kim Bảo rồi.
”
Chuyện Tạ Tri Viễn có một người anh trai, trước đó Sơn Trà cũng đã nghe nói, anh trai của anh tên là Tạ Văn Bân, có chị dâu tên là Kim Tuệ Tuệ, hai đứa cháu trai một đứa tên Kim Bảo, đứa kia là Ngân Bảo.
Tạ Tri Viễn với Tạ Văn Bân không giống như Sơn Trà với Tưởng Ngọc Trân, bọn họ là một đôi anh em ruột chân chính, theo lý mà nói, quan hệ giữa hai nhà hẳn là phải rất tốt, nhưng mà trên thực tế, hôm qua là một ngày quan trọng như thế, Sơn Trà lại không hề nhìn thấy mặt cả nhà Tạ Văn Bân.
Sơn Trà không biết tình hình cụ thể của Tạ Tri Viễn ra sao, nhưng vừa thấy vẻ mặt này của Tạ Tri Viễn thì sao lại chưa rõ, xem ra Kim Tuệ Tuệ này chính là một lý do khác mà Triệu Xuân Hoa muốn gả cô đến nhà họ Tạ.
Cô cũng không hỏi nhiều, cùng với Tạ Tri Viễn mặc quần áo, chải vuốt đầu tóc xong xuôi, lúc này mới đi tới cửa phòng.
Cửa phòng bị đập đến rung trời, mấy đứa cháu trai ở bên ngoài ríu rít gọi mở cửa ra.
“Để anh đi ra ngoài nói chuyện với chị ấy cho, em chờ ở trong phòng, đợi lát nữa anh sẽ về nấu cơm cho em.
” Tạ Tri Viễn nói.
Anh thừa biết bà chị dâu này của mình là dạng đức hạnh gì, cũng biết chị ta khó chơi đến mức nào, anh không muốn để cho Sơn Trà gặp người nhà của mình cũng là do dạng đức hạnh này.
“Không sao đâu, anh đi nấu cơm đi, để em tự ra xem.
”
Cô không sợ Triệu Xuân Hoa và Tưởng Ngọc Trân, dĩ nhiên cũng không sợ Kim Tuệ Tuệ gì đó.
Thể loại đầu trâu mặt ngựa gì mà cũng muốn gây khó dễ với người đàn ông của cô? Phải đến hỏi xem cô có đồng ý hay không đi đã.
Sơn Trà nói xong thì liền đẩy Tạ Tri Viễn đi về phía nhà bếp, sau đó bày ra khuôn mặt lạnh lùng cao quý đi tới mở cổng lớn ra.
Một người phụ nữ vừa lùn vừa béo dẫn theo hai thằng nhóc nước mũi thòng lòng đứng ở cửa, vừa nhìn thấy Sơn Trà thì lập tức ngừng tay, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần.
“Ồ, vẫn biết đường mà dậy cơ à, tôi còn tưởng là hai người còn định ngủ đến giữa trưa ấy chứ, sớm nghe nói Tri Viễn cưới về một người vợ lười biếng nổi tiếng xa gần, hôm nay vừa gặp, thật đúng là không oan cho cô mà, mặt trời sắp mọc đến mông luôn rồi, nể cô vẫn còn ngủ được.
”
Sơn Trà mở cổng, nhưng không cho chị ta đi vào, che người ở cửa hỏi: “Tôi có ngủ hay không liên quan gì đến chị? Chị là ai?”
Kim Tuệ Tuệ trừng mắt: “Nhìn cho rõ vào, tôi là chị dâu của Tạ Tri Viễn!”
Vẻ mặt Sơn