Theo trí nhớ của Úy Nam thì tám trăm đời trước của Úy gia cũng không có họ hàng thân thích nào ở thủ đô.
Nghe những lời của cô, hiển nhiên Từ Xảo Xảo càng thêm tức giận!Cô ấy hận đến mức dùng sức duỗi tay chỉ vào trán Úy Nam!“Nhà? Căn nhà này còn gì mà cậu phải lo nghĩ? Cậu nghĩ đến bọn họ nhưng bọn họ có ai từng nhớ đến cậu hay không? Nếu bọn họ thật sự xem cậu như người nhà, thì lúc trước có đưa cậu đến một nơi xa xôi như vậy để lao động hay không?”“Mười bốn tuổi, bọn họ cũng không lo lắng cậu sẽ chết ở nơi nào đó hay sao! Những năm qua có ai từng quan tâm hỏi han cậu hay chưa? Có ai từng gửi cho cậu một phân tiền nào không? Úy Nam, đầu óc cậu chỉ toàn là cơ bắp, đã quên hết những gì trước đây tớ nói với cậu rồi sao?”Úy Nam cúi thấp đầu xuống, không lên tiếng.
Cô thật sự đã quên hết mọi chuyện.
Tuy rằng cô đã tiếp nhận thân thể của nguyên chủ, nhưng Úy Nam biết bản thân cô không tiếp nhận được toàn bộ ký ức của nguyên chủ.
Có rất nhiều việc, rất nhiều người đều phải gặp gỡ thì trong đầu mới xuất hiện những ký ức liên quan đến sự việc hay con người đó.
Như thể khi nhìn thấy Từ Xảo Xảo, cô mới có thể nhận ra cô ấy là ai cũng như nhớ lại được những chuyện liên quan đến cô ấy.
Nhưng những chuyện xảy ra ở nông thôn như một đoạn phim ngắn, lại bị ngăn cách bởi một màn sương mù, hoàn toàn không thể nhìn thấy rõGiờ phút này, nhìn vẻ mặt tức giận thở hổn hển của cô gái này, Úy Nam có thể xác định người đang đứng trước mặt cô thật sự coi nguyên chủ là bạn,