Buổi tối đầu tiên kể từ khi trọng sinh đến giờ, Khương Nhượng không ngủ được.
Cô vẫn luôn nghĩ đến sự tình của tiệm tạp hoá.
Ở đời trước, Khương Nhượng mới đi qua cánh cửa đó một lần, đời này cũng vậy, nên toàn bộ quy tắc của tiệm tạp hoá cô chưa biết được hết.
Khương Nhượng tính toán, sau khi lui hôn xong, cô sẽ đi trong thôn thu mua một chút trứng gà cùng gà mái già, lại đi qua cánh cửa ở tiệm tạp hoáSắc trời vừa có chút vệt sáng Khương Nhượng đã phải rời giường chuẩn bị lên đường.
Vương Lục Mai đưa cho Khương Nhượng một chiếc tùi, trong đó có hai quả trứng gà luộc, để cho Khương Nhượng ăn trên đường đi.Khương Nhượng lấy một quả trứng luộc ra bóc vỏ sạch sẽ, thừa dịp khương Vệ Dân không chú ý nhét trứng vào trong miệng hắn, cười nói : “Anh, anh ăn một quả”.Khương Vệ Dân vừa tức vừa đau lòng, nhưng trứng trong miệng mình rồi, chỉ có thể lựa chọn nuốt xuống : “Anh em một đại nam nhân, ăn cái gì trứng gà.
Thân thể của em kém mới cần phải bồi bổ cho tốt”.Khương Nhượng lấy ra quả trứng còn lại bóc vỏ, ăn một cách ngon lành : “Thân thể của em không có yếu như mọi