Sau khi đuổi đi Khương Mai, Khương Nhượng chạy đến gốc cây dâu già bên đối diện, ngẩng mặt nhìn lên ngọn cây, cao giọng nói : “Anh ở trên đó làm cái gì, tôi đã nhìn thấy anh rồi, đừng trốn nữa”.Cố Thanh Thành thấy mình thật xui xẻo, hắn cảm giác mình lần đầu tiên đi ăn trộm liền đã bị phát hiện.
Ông ngoại hắn vẫn luôn ồn ào đòi ngâm rượu trái cây, lúc này hắn liền nhớ ra cây dâu ở phía đối diện tiệm tạp hoá có không ít trái.
Thế là hôm nay hắn liền đi đến đây muốn hái một ít, vừa mới bò lên trên cây thì hắn liền thấy tiểu Nhường cùng anh cả Khương lôi lôi kéo kéo của hồi môn về đây.Hắn sợ Khương Nhường hiểu lầm hắn theo dõi cô, liền muốn tránh mặt trên cây không xuống dưới.Cố Thanh Thành nói: “Tôi muốn lấy ít dâu trở về ngâm rượu”.Khương Nhượng nghĩ nghĩ, thấy rằng lần trước mình ngồi xe hắn xong cũng chưa có tạ lễ, thế là nhanh chóng chạy về cửa hàng tạp hoá, tìm một tấm vải bố màu trắng sạch sẽ giải trên mặt đất, nói : “Vậy anh bẻ mấy cành dâu nhiều quà một chút ném xuống đây đi, tôi ở phía dưới nhặt cho anh”.Cố Thanh Thành ngẩn người, cũng thấy hợp lý, liền làm theo, bẻ xuống mấy cành dâu ném xuống.
Khương Nhượng ở dưới gốc cây nói với lên : “Đủ rồi đủ