Khương Nhượng quết định ra cửa đi từng nhà thu mua gà mái già.
Năm nay mọi người hầu như đều nuôi gà mái già giữ lại để đẻ trứng đổi tiền, vì vậy mà rất ít người muốn bán.
Khương Nhượng phải ra giá lên đến bẩy đồng tiền một con mới mua về được ba con.
Sau đó cô thu thêm được một trăm quả trứng gà ta.Vương Lục Mai nghe nói, ngày mai Khương Nhượng lại muốn vào trong thành, liền gop hết số trứng gà ở trong nhà vừa tích cóp được còn chưa kịp đổi tiền được hai mươi trứng mang ra cho em chồng.Khương Vệ Dân chẳng biết lôi ra từ đâu một tờ giấy vay nợ đã ố vàng nói : “Năm mươi năm trước,Tiềm Sơn Huyện lão Lưu gia mượn ông nội chúng ta 50 đồng đại dương, anh đi tìm bọn họ đòi tiền xem sao”Khương Nhượng bật cười, đó là thời kỳ dân quốc, ai cũng túng quẫn.
Tiền đã đổi vài lần rồi, người ta làm sao có thể nhận nợ này chứ.
Bất quá đến bây giờ anh trai vẫn không tin cô có thể kiếm được tiền.
Nếu cô còn muốn đi qua đi lại hai thời không kiếm tiền thì cũng không thể gạt anh trai mãi được.Khương Nhượng nói: