Editor: BơCó một hạt dâu tây màu đen dính trên ngón tay trắng trắng mềm mềm của Cố Mặc, thoạt nhìn thế nhưng lại có vài phần đáng yêu.
“Không phải còn vài trái dâu tây rồi sao, đủ cho cháu ăn!” Trần Xảo Cầm khuyên Cố Mặc, “Mọc ra quá nhiều, ăn không hết sẽ bị hư.
”Cố Mặc gật gật đầu nhỏ, “Hạt giống lưu lại, muốn ăn liền có thể ăn.
”Trần Xảo Cầm, “! ! ”Đầu óc của Cố Mặc, là phát triển như thế nào?Đứa trẻ hơn một tuổi, không phải chỉ biết ăn thôi sao? Làm sao Cố Mặc còn biết dự trữ?Trong lòng tuy rằng kinh ngạc lại nghi ngờ, nhưng Cố Mặc kiên trì, Trần Xảo Cầm dứt khoát đem dâu tây cầm lên, đi tìm một cây châm rửa sạch sẽ, đem một đám hạt dâu tây loại bỏ xuống dưới, để trên một tờ giấy trắng.
Thời điểm Trần Xảo Cầm bận rộn, hoàn toàn không chú ý tới Dư Noãn Noãn xoay người ngồi dậy, cũng mở to một đôi mắt tròn xoe nhìn động tác của cô.
Dư Noãn Noãn nhìn Trần Xảo Cầm bận việc, trong lòng đột nhiên liền nảy ra một cái ý tưởng.
Cô xuyên tới đây đã đươc nửa năm, đã khắc sâu nhận thức về sự nghèo khó của Dư gia.
Không phải nói người Dư gia ham ăn biếng làm, chỉ là lương thực sản xuất trong đất có hạn, Dư gia nhân khẩu lại nhiều, có thể để người một nhà ăn no đã không dễ dàng, về những mặt khác trong cuộc sống đều không cần nghĩ tớiKhác không nói, liền nói đến đời cháu Dư gia là lão đại Dư Vĩ, đều đã bảy tuổi, còn không có được đi học tiểu học.
Nếu là có thể ở trong khoảng thời gian ngắn kiếm chút tiền, không chỉ cuộc sống trong nhà trôi qua tốt hơn, mùa thu lúc khai giảng, Dư Vĩ hẳn là cũng có thể đi học tiểu học.
Dư Noãn Noãn ở trong lòng tính toán đồng thời, một đôi mắt cũng nhìn chằm chằm vào Trần Xảo Cầm.
Mắt thấy Trần Xảo Cầm đã đem tất cả hạt dâu tây đều đã gảy xuống dưới, Dư Noãn Noãn dùng sức đi về phía trước, tay nhỏ nhanh nhẹn liền đặt lên trên giấy để đầy hạt dâu tây.
Trần Xảo Cầm bị động tác bất thình lình của Dư Noãn Noãn làm cho hoảng sợ, sau khi phục hồi tinh thần lại trước tiên là đi nhìn châm ở trong tay, chờ đến khi nhìn thấy châm vẫn còn nguyên ở trong tay, cũng không có đâm Dư Noãn Noãn, lúc